- Hắn là phản quân thả ra tin tức. Hiện tại các đạo phương bắc bao gồm Kinh Kỳ Đạo cũng đều đã biết chuyện Tây Bắc chiến bại. Điều này khiến bệ hạ không thể không lập tức đưa ra quyết định. Đại Nội Thị Vệ Xử truyền tin tức tới nói rằng, bệ hạ đã hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ chuyện Tây Bắc bại trận, đưa chuyện mưu nghịch của Lý Viễn Sơn ra ánh sáng, đồng thời tuyên bố chiêu mộ dân dũng.
- Chiêu mộ dân dũng?
Phương Giải cả kinh, cảm thấy có gì đó không ổn ở đây, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
- Chiêu mộ dân dũng là phương pháp nhanh nhất rồi. Tuy Đại Tùy đủ tinh binh và lương thực, nhưng khó mà có thể điều động được chiến binh các vệ đang phòng thủ các nơi. Cho dù là điều động, thì cũng mất thời gian khá lâu để quân đội các nơi đi tới Tây Bắc…Chỉ riêng chuyện ở Binh Bộ đã rất bận rộn rồi. Phải thống kê nhân số binh mã điều động. Chớ xem thường cái này. Vì để thống kê số lượng bao nhiêu mà phải bôn ba qua lại giữa các đạo. Đợi tập hợp được để kết luận con số, ít nhất cũng phải mất một năm. Không có con số này, thì không thể tính toán được vật tư tiếp tế. Đây không phải là lần đầu tiên tây chinh, khi đó quốc khố tràn đầy. Hiện tại phải tính toán chi li hơn…
Phương Giải day day lông mày:
- Trước kia không nghĩ tới nhiều như vậy. Tưởng rằng muốn đánh chỉ cần một câu của bệ hạ là xong.
- Lời này cũng đúng, muốn đánh chỉ cần một câu của bệ hạ. NHưng từ lúc bệ hạ nói những lời này tới lúc hành động, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nhưng chiêu mộ dân dũng không giống với lúc trước. Hiện tại chỉ riêng Kinh Kỳ Đạo đã có ba mươi vạn thanh niên trai tráng đăng ký tham gia dân dũng rồi. Dựa theo tốc độ này, muốn chiêu mộ dân dũng ở các đạo phương bắc cũng không phải là việc khó. Hơn nữa binh khí, giáp trụ, đồ quân dụng, ngựa tự chuẩn bị. Nên gánh nặng lên quốc khố cũng giảm đi. Quốc khố chỉ ban quân lương, như vậy sẽ giúp tăng khí thế của dân dũng.
Phương Giải vẫn cảm thấy có chút không yên lòng. Lờ mờ nhớ tới trong ký ức có một chuyện mang điềm xấu giống như cục diện của Đại Tùy bây giờ. Trong lúc nhất thời không nhớ ra đó là chuyện gì, cho nên hắn không suy nghĩ thêm nữa.
- Chiến lực của dân dũng kém xa chiến binh, ngay cả quận binh cũng không bằng.
- Điểm này Binh Bộ cũng đã lường trước.
Trác Bố Y nói:
- Dựa theo kế hoạch, mười nghìn dân dũng quy vào một doanh. Từ đội trưởng trở lên sẽ do lão binh đảm nhiên. Lúc thành lập dân dũng đã huấn luyện một thời gian, bọn họ đã có thể nắm giữ được một số trận hình cơ bản. Từ giờ tới khi đại chiến, sẽ không ngừng tập luyện để bù những thiếu sót.
- Hơn nữa trận chiến mở màn sẽ không dùng dân dũng, mà là dùng chiến binh làm tiên phong.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Mặc dù có huấn luyện, nhưng vấn đề lớn nhất không phải ở đây, mà là ở tâm tính của binh sĩ…Dân chúng nhập ngũ dựa vào là sự tức giận, tức giận với phản tặc. Chỉ khi đi lên chiến trường đổ máu rồi, không ai biết được sự sợ hãi có lấn áp sự tức giận kia không. Có bao nhiêu lời thề son sắt có thể ra trận giết địch, nhưng khi tới chiến trường, nhìn những thi thể trọn vẹn, liệu bọn họ có sợ tới tè ra quần không?
Trác Bố Y nói:
- Cho nên lúc đầu mới để cho chiến binh chiến đấu trước, để cho dân dũng xem. Để cho bọn họ cảm nhận không khí của vài trận đại chiến….Mà ngươi cũng thật bi quan. Có chiến binh nào lần đầu tiên lên chiến trường mà không sợ hãi không? Năm đó đại quân xuôi nam diệt Thương, có bao nhiều sợ tới mức đái ra quần? Trải qua mấy trận chiến, những binh lính đái ra quần kia đều trở thành tinh nhuệ bách chiến!
- Nói trắng ra, chính là muốn để cho bọn họ đi giết người. Giết người quen rồi, sẽ là binh lính đủ tư cách. Binh giả vốn là vũ khí chí hung của thiên hạ, không giết người thì lấy đâu ra hung?
Nghe tới đó, Phương Giải bỗng nhiên sửng sốt:
- Ta lo lắng nhất chính là điều mà tiên sinh nói…Tân binh tới chiến trường, đâu có nhiều cơ hội để bọn họ làm quen? Vì để cho tân binh cảm nhận được không khí của đại chiến, để cho bọn họ thích ứng với chiến trường chém giết, thủ đoạn trực tiếp nhất của người lãnh binh là để cho bọn họ đi giết người. Nhưng tân binh có thể giết được ai?
Phương Giải thở dài:
- Dân chúng, tù binh…
Trác Bố Y cười cười:
- Ngươi thật quá bi quan, việc gì cũng luôn nhìn về hướng xấu. Các Đại tướng quân lãnh binh trong triều đình kia, người nào mà chẳng hiểu lãnh binh hơn người?
Phương Giải ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng đúng, lập tức cười nói:
- Là do ta lo lắng những rủi ro có thể gặp phải của lần Tây chinh này mà thôi. Đúng rồi, bệ hạ thực sự muốn đích thân ra trận?
- Hình như vậy.
Trác Bố Y nói:
- Tin tức từ kinh thành bên kia truyền tới, bệ hạ đã tuyên bố chuyện thân chinh trước mặt văn võ bá quan. Tuy nhiên văn võ bá quan đều tận lực khuyên can. Thiên Tử rời kinh là một việc không nhỏ. Tuy nhiên xem ra bệ hạ rất kiên quyết, ai cũng không ngăn cản được.
-Bệ hạ rời kinh, chẳng phải Thiên Tử lục quân đều đi theo sao?
Phương Giải hỏi.
- Chắc vậy.
- Thế lấy ai trấn thủ Trường An?
- Ý của bệ hạ hình như là để Thái tử giám quốc, điểm danh vài vị đại thần phụ chính. Kỳ thực nói trắng ra là để cho Hoàng hậu buông rèm chấp chính. Các đại thần phụ chính bao gồm Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Dương Thuận Hội, người này xuất thân Hoàng tộc. Binh mã của Tả Vũ Vệ sẽ đi theo bệ hạ rời kinh. Nhưng đã điều binh mã của Kinh Kỳ Đạo, Ký Châu, Bá Châu, Duyên Châu và các nơi khác tới Trường An. Hơn nữa còn cấm quân và phòng quân thành Trường An, binh lực sẽ không ít hơn hai mươi vạn. Dương Thuận Hội chính là binh pháp đại gia. Bình diệt được Di Thân Vương mưu nghịch liền được bệ hạ rất nể trọng. Từ lúc ấy chắc bệ hạ đã có ý định để y đóng giữ Trường An rồi.
Phương Giải lắc đầu:
- Thái tử tuổi còn nhỏ. Bất kể như thế nào, Hoàng Đế cũng không nên đích thân ra trận.
- Khuyên không được.
Trác Bố Y thở dài:
- Bảy mươi vạn đại quân chết trận ở Tây Bắc, bệ hạ coi đó là sự nhục nhã. Nếu không tự mình dẫn binh tiêu diệt phản quân, liệu bệ hạ có nhịn được không?
- Đại thần phụ chính còn có những ai?
- Còn có ba vị, Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn, Binh Bộ Thượng Thư mới nhậm chức Tông Lương Hổ, Văn Uyên Các Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân.
- Chỉ có Dương Thuận Hội là dính dáng tới Hoàng tộc…
Phương Giải khẽ nhíu mày, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng. Hoàng Đế đã không tin tưởng thân nhân của mình tới tình trạng này. Trong thành Trường An còn có vài vị Quận Vương, đã tới lúc dùng bọn họ. Nhưng Hoàng Đế thà dùng triều thần, cũng không dùng người thân…Tông Lương Hổ lên chức nhanh như gió, quan viên như vậy liệu có dùng tốt không?
…
…
Thành Trường An bên kia có chuyện gì, Phương Giải không thể quản được. HIện tại ngay cả chuyện của mình, hắn đều không rõ phương hướng. Tuy Hoàng Đế cố chấp nhưng không hoa mắt ù tai. Phương Giải tin rằng trước khi rời kinh, y sẽ an bài chu đáo. Mà mình thì riêng chuyện thân thế đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán.
Cái tên Thích Nguyên Thiên Tôn nấp ở chỗ tối kia, ai biết sẽ xuất hiện vào lúc nào?
Mà thực lực bên mình, cộng toàn bộ lại chỉ sợ cũng không làm gì được y.
Nhưng tới lúc này, phải nghĩ biện pháp để tiêu diệt cái tai họa ngầm kia đi.
Phương Giải và mấy người Trác Bố Y đã thảo luận hai ngày nhưng không tìm ra được biện pháp nào tốt. Mấu chốt ở chỗ Thích Nguyên trốn trong bóng tối. Nếu như y không xuất hiện thì căn bản là không tìm thấy. Nếu muốn thiết lập ván cục bẫy y, thì cũng không tìm được nơi nào để thiết lập. Ngày thứ ba sau cái hôm La Diệu chỉ điểm Phương Giải tu hành, Diệp Cận Nam lại tới nhà.
- Đại tướng quân mời Tiểu Phương đại nhân tới duyệt binh.
- Duyệt binh?
Phương Giải cau mày hỏi:
- Vì sao duyệt binh?
Diệp Cận Nam hơi nhếch cằm lên, ngạo nghễ nói:
- Đại tướng quân đã dâng tấu lên triều đình thỉnh chiến. Trong hai ngày, Đại tướng quân đã triệu kiến tất cả tướng lĩnh từ Ngũ Phẩm trở lên trong Tả Tiền Vệ, tuyên bố chuyện bắc phạt. Hiện tại các binh lính đều đang xoa tay, chỉ còn chờ hiệu lệnh của triều đình tới là có thể xuất phát lên phía bắc. Đại tướng quân muốn mời Tiểu Phương đại nhân duyệt binh. Khâm sai đồng hành với đại quân rất có lợi cho việc nâng cao sĩ khí.
Nghe y nói vậy, Phương Giải liền tỉnh ngộ.
Mình vẫn còn quá coi thường La Diệu rồi, vẫn còn quá ngây thơ rồi.
Mấy ngày trước La Diệu cho hắn xem tấu chương mà y đang viết dở, mong bệ hạ cho phép xuất binh. Ở thời khắc đó Phương Giải bắt đầu tin tưởng La Diệu không có phản tâm với triều đình. Tưởng là do nắm quyền cao chức trọng quá lâu khó tránh khỏi ương ngạnh, cũng khó tránh khỏi bị người khác đố kỵ. Giờ khắc này, Phương Giải mới tỉnh ngộ ra.
Nhất đinh là La Diệu nhận được tin Hoàng Đế cho phép Tả Tiền Vệ xuất chinh sớm hơn mình vài ngày. Nên mới giả vờ giả vịt viết tấu chương cho mình xem. Vài ngày sau mình mới nhận được tin tức từ Đại Nội Thị Vệ Xử. Lúc ấy trong đầu mình đang loạn, nên nhất thời không nhận ra.
Trong kinh thành chắc chắn có người truyền tin tức cho La Diệu, xem ra còn là nhân vật quan trọng. Bằng không La Diệu không thể nhận được tin nhanh hơn Đại Nội Thị Vệ Xử được. Cái người truyền tin tức cho La Diệu kia, chắc chắn đã biết Hoàng Đế cho phép xuất binh trước cả Đại Nội Thị Vệ Xử.
Một vị Đại tướng quân nắm giữ bốn mươi vạn đại quân, hùng bá một phương. Trong triều còn có một đại nhân vật cấu kết với y…trong lòng Phương Giải liền lạnh lẽo.
- Ừ, để ta thu thập một lát rồi đi ngay.
- Vậy.
Diệp Cận Nam chắp tay nói:
- Vậy ta liền chờ ở ngoài cửa.
Phương Giải trở về phòng thay một bộ quần áo nghiêm chỉnh, sau đó bảo Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu ra ngoài dạo phố, tìm biện pháp liên lạc với đám người Đại Khuyển. Bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Nếu quả thực phải đi theo quân đội lên phía bắc, thì mười hai bọn họ nhất định phải trở lại bên cạnh Phương Giải. Thân ở trong đại quân, để bọn họ ở bên cạnh tốt hơn là phái ra ngoài.
Chỉ dẫn theo Yến Cuồng và Trần Hiếu Nho, Phương Giải cưỡi ngựa đi theo Diệp Cận Nam tới thẳng giáo trường ở trong thành. Lúc xuôi nam Xích Hồng Mã lại béo theo không ít, thoạt nhìn có chút ngốc núc ních. Lâu rồi không cưỡi, ngay cả Phương Giải cũng cảm thấy có chút lạ lẫm.
Những binh lính thủ hạ của Diệp Cận Nam vừa nhìn thấy con chiến mã mập mạp của Phương Giải, liền không nhịn được cười.
Lúc lên ngựa Phương Giải vỗ vào cổ Xích Hồng, hạ giọng nói vào tai nó:
- Để cho bọn họ ghen tị đi. Cho dù mày mập như Ronaldo cũng nhanh hơn ngựa của bọn họ.
Xích Hồng Mã phát ra tiếng phì phì từ lỗ mùi, giống như nó cũng biết ai là Ronaldo vậy.
Tuy nhiên ngay cả Phương Giải cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên. Hiện tại Xích Hồng Mã quả thực rất mập. Nhất là nhìn từ phía sau, lúc đi đường cái mông to mộng đung đưa, rất phong tình. Nhưng vừa nghĩ tới Xích Hồng Mã là hàn kỵ của người Bắc Liêu, sinh sống ở một nơi khắc nghiệt không được ăn uống đầy đủ. Sau khi tới đế đô được ăn nhiều đồ ăn ngon, nên nó thỏa sức ăn chẳng kiêng kỵ gì.
Ăn xon rồi nằm ngủ, không mập mới là lạ.
Giáo trường của Tả Tiền Vệ nằm ở phía bắc thành Ung Châu, chiếm diện tích rất lớn. Quân đội trong thành đều là tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ, giống như là thân binh của La Diệu vậy. Ngoại trừ binh mã ở trong thành ra, đại quân của Tả Tiền Vệ còn chia làm hai đội. Một đội đóng quân cách Ung Châu hai trăm dặm về phía bắc, u hiếp Nam Yến. Một đội chừng mười bảy, mười tám vạn người đóng ở Nam Cương, thỉnh thoảng động đao với người Man.
Bên trong thành Ung Châu có ba vạn sáu nghìn binh lính, là số lượng chiến binh tiêu chuẩn cấp cho một vệ. Nhưng ba vạn sáu nghìn người này, là được tuyển ra từ bốn mươi vạn binh lính Tả Tiền Vệ!
Vừa vào cửa, Phương Giải liền cảm nhận được không khí trang nghiêm.
Hai lá cờ lớn tung bay theo gió, rất bắt mắt.
Một bên là long kỳ màu đỏ của Đại Tùy, thêu một con Ngũ Trảo Kim Long rất sống động. Ở trên Kim Long là một chữ Tùy thật lớn. Cờ bên cạnh không có hình vẽ chỉ có bảy chữ đơn giản, ở giữa là một chữ La, bên cạnh là sáu chữ nhỏ, Tả Tiền Vệ Đại tướng quân.
Lúc đi vào đây, Phương Giải bỗng sinh ra một ảo giác.
Hắn cảm thấy đại quân mặc giáp đen xếp thành hàng sẵn sàng đón quân địch, còn có vị Đại tướng quân mặc giáp vàng đứng trên đài Điểm Tướng giống như đã từng quen biết, giống như đã từng thấy ở nơi nào đó.