Hạng Thanh Ngưu nhìn bộ dáng của y, không nhịn được cười to. Tuy một kích đánh lén không giết được Đại Tự Tại, nhưng nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của y, Hạng Thanh Ngưu cảm thấy rất sướng. Vừa nãy bị vùi hai chân xuống đất, y dùng một giày của mình hóa thành kiếm ý chui xuống lòng đất, rồi dùng hai con cá hấp dẫn sự chú ý của Đại Tự Tại. Lúc hai con cá cuốn lấy tay của Đại Tự Tại, kiếm ý đột nhiên chui ra từ dưới đất, quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Người có thân phận lớn, chẳng lẽ đều rỗi rãi không có việc gì làm?
Đại Tự Tại vẫn còn đang lau tay, bởi vì dùng sức quá mạnh nên cái khăn đã nhăn nhúm.
- Cho dù tu vị của ngươi không tính là quá cao, nhưng ngươi lại có địa vị cao tuyệt ở chốn giang hồ Trung Nguyên. Ngươi dùng thủ đoạn nhỏ nhoi như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy mất thân phận? Sao ngươi có thể làm một chuyện như vậy. Ngươi…lần này ngươi thực sự khiến ta nổi lên sát ý.
- Nổi con mẹ nhà ngươi!
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi nói:
- Quan tâm là thủ đoạn gì, có thể đánh thắng ngươi là đủ rồi.
- Thắng?
Đại Tự Tại cười lạnh:
- Nếu không phải thấy thân phận của ngươi có thể giúp ích ta khi tiến vào Trung Nguyên, thì ta đâu cần dây dưa với ngươi lâu như vậy? Trong ta đầy thiện niệm, muốn cho ngươi một cơ hội sống, nhưng ngươi lại không biết quý trọng. Đời người chỉ có một cơ hội, nếu bỏ qua liền không tìm thấy nữa rồi. Phật dùng mặt mũi hiền lành khi đối diện với chúng sinh, là vì Phật yêu chúng sinh. Nhưng nếu gặp phải hạng yêu tà ngu ngốc như ngươi, thì Phật cũng phải nổi cơn giận.
Hạng Thanh Ngưu nhìn hai con cá bơi xung quanh mình, màu sắc càng thêm phai nhạt. Hiện tại Trần thôn bị Đại Tự Tại dùng thủ đoạn gì đó phong tỏa, y căn bản không thể sử dụng được nguyên khí thiên địa. Lúc này nội kình đã tiêu hao rất lớn, cứ theo đà này thì không kiên trì được lâu.
Phía sau thôn truyền tới tiếng hỗn loạn, Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải đã động thủ. Phía sau còn có hơn hai trăm dân chúng bị Phật tông bắt làm con tin. Tuy Phương Giải đối mặt không phải là cao thủ tuyệt đỉnh như Đại Tự Tại, nhưng Hạng Thanh Ngưu biết, nếu Đại Tự Tại đã an bài tất cả, vậy thì Phương Giải phải đối mặt với khó khăn không nhỏ.
- Ngu xuẩn!
Đại Tự Tại nhìn phía sau y, sau đó có chút tiếc nuối nói:
- Đã đạt tới thân phận như vậy, lại vì mấy trăm phàm phu tục tử mà liều mạng. Chuyện ngu xuẩn nhất của thế gian này cùng lắm cũng chỉ như vậy. Với địa vị hiện tại của hai ngươi, chớ nói mấy trăm phàm phu tục tử, cho dù là mấy nghìn, mấy vạn, mấy chục vạn, cũng không cần mạo hiểm tính mạng của mình Nếu các ngươi không tách ra mà liên thủ đánh với ta, có lẽ còn có mấy phần hy vọng sống sót.
- Có phải ngươi định nói rằng…
Hạng Thanh Ngưu quơ quơ cánh tay, hít sâu một hơi chuẩn bị đánh tiếp:
- Những người đó không những là phàm phụ tục tử, mà còn ngu muội nghe theo lời người khác, cứu những người như vậy rất không lý trí?
Đại Tự Tại không đáp, hiển nhiên là đồng ý.
- Thật đáng tiếc!
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Những người tự cho mình là thần linh giống như các ngươi thật là đáng thương. Không thoải mái bằng những người phàm có cảm tình như bọn ta.
Đại Tự Tại nhướn mày, không hiểu ý của câu này.
- Kim Cương Phật Ảnh!
Tuy Đại Tự Tại không hiểu ý trong lời nói của Hạng Thanh Ngưu, nhưng y vẫn biết giờ là thời cơ tốt nhất. Vừa nãy động thủ với Hạng Thanh Ngưu, y vẫn còn phân tâm đề phòng. Bởi vì y không xác định Phương Giải có mắc mưu rồi đi cứu những dân chúng vô nghĩa kia không. Bởi vì y tin chắc rằng, hễ là người trèo lên cao sẽ vứt bỏ một số cảm tình. Nhưng hiện tại bên kia đã động thủ, y không cần đề phòng Phương Giải đánh lén.
Một ảo ảnh xuất hiện ở đằng sau Đại Tự Tại, cao tới mấy mét. Sau một lát, ảo ảnh này dần thực thể hóa. Đây là một pho tượng Đại Phật bằng vàng cao lớn hùng vĩ, cực kỳ uy nghiêm.
Lúc Đại Phật kim thân xuất hiện, Hạng Thanh Ngưu rùng mình một cái.
…
…
- Nhất niệm thôn phệ thiên địa!
Đại Tự Tại mở rộng hai tay giống như ôm ấp bầu trời. Đại Phật phía sau y cũng lập tức mở rộng hai tay. Sau đó Đại Tự Tại chập tay trước ngực, Đại Phật cũng chập tay theo.
- Nhất niệm muôn đời bất hủ!
Đại Tự Tại chỉ tay về phía trước, Đại Phật cao mấy mét này lập tức bước những bước dài về hướng Hạng Thanh Ngưu. Đại Tự Tại vẫn đứng dậm chân tại chỗ, còn Đại Phật thì xoải bước về phía trước. Thoạt nhìn, tất cả các động tác của Đại Phật đều giống như của Đại Tự Tại.
Đại Phật tới trước người Hạng Thanh Ngưu, giơ chân lên giẫm mạnh xuống dưới. Nó quá mức cao lớn, tuy động tác thoạt nhìn không nhanh, kỳ thực lại nhanh tới tận cùng. Đôi chân kia nhanh chóng đạp xuống, Hạng Thanh Ngưu dường như không kịp phản ứng liền bị giẫm xuống. Ầm một tiếng, một hố sâu lớn xuất hiện trên mặt đất, khói bụi bay mù mịt.
Một giây sau, bàn chân của Đại Phật bỗng nhiên lung lay một cái, theo sau đó là một bàn tay lớn từ dưới đất vươn lên nắm lấy cái chân. Bàn tay này vận lực một cái, thân thể khổng lồ của Đại Phật ngã ngửa ra đằng sau, bụi bay khắp nơi.
Trong cái hố sâu mà Đại Phật vừa giẫm thành, bàn tay vừa nãy chống xuống đất, sau đó một bàn tay khác vươn lên từ cái hố. Hai cái tay vừa dùng lực, một cái đầu thật lớn chui ra.
Sau một lát, một người khổng lồ mặc đạo bào màu xanh chui ra từ dưới đất, hai tay thì chống xuống đất, giống như bò ra từ địa ngục. Kích cỡ của người này gần bằng với Đại Phật. Phía trước ngực của người khổng lồ mặc đạo bào này là một hình Thái Cực.
Đạo sĩ khổng lồ vừa đi ra, không hề dừng lại, bước nhanh tới dẫm một cước lên ngực của Đại Phật. Bởi vì quá lớn, mỗi một cước của đạo sĩ này đều khiến mặt đất rung lên.
Đại Phật thấy đạo sĩ muốn dẫm chân xuống, hai tay nâng lên đỡ lấy, sau đó dùng lực đẩy một cái, đạo sĩ mặc áo xanh lập tức lui về phía sau mấy bước. Lúc lùi lại đụng đổ nhà dân. Đại Phật lập tức đứng lên, sau đó tung một quyền vào mặt đạo sĩ. Đạo sĩ tránh sang một bên, sau đó móc một quyền vào sườn của Đại Phật.
Đại Phật đau đớn kêu lên một tiếng, quét ngang một quyền. Đạo sĩ tránh ra đằng sau, lúc hai chân hạ xuống lại giẫm nát mấy nhà dân.
Đại Phật xoay người nhấc một tảng đá lớn ở đằng sau rồi ném về hướng đạo sĩ. Đạo sĩ lắc mình tránh né, tảng đá lướt qua người hắn đập vỡ một loạt phòng. Thấy lần này không đánh trúng, Đại Phật rống lên một tiếng, chạy về hướng đạo sĩ mặc áo xanh.
Đạo sĩ xoay người, dùng hai tay nhổ một cây đại thụ, đại thụ bị nhổ tới tận gốc, để lại một cái hố to. Mắt thấy Đại Phật xông tới, đạo sĩ cầm cây đại thụ đánh vào người của Đại Phật. Ầm một tiếng, Đại Phật bị đánh bay ra ngoài, lúc ngã xuống đập nát không biết bao nhiêu nhà dân.
Đạo sĩ mặc áo xanh cũng đi nhanh tới, giơ cây đại thụ đập mạnh xuống. Đại Phật giơ cánh tay phải lên, đại thụ đập vào cánh tay phải, rắc một tiếng, đại thụ liền gãy đôi.
Đại Phật ngồi dưới dất, dùng hai tay ôm lấy hai chân của đạo sĩ rồi đẩy về phía sau. Đạo sĩ lập tức ngã xuống. Đại Phật thừa dịp đứng dậy, sau đó cưỡi lên người đạo sĩ, vung quyền muốn đánh vào mặt đạo sĩ. Đạo sĩ nghiêng người sang một bên, cú đấm đánh mạnh xuống đất. Ầm một tiếng, cú đấm lớn này nện sâu vào lòng đất.
Đạo sĩ nâng hai chân lên, hai đầu gối đánh vào lưng Đại Phật. Đại Phật lập tức ngã về phía trước. Đạo sĩ nhổ một bãi nước miếng dính theo bùn đất giống như người thật, xoay người đứng dậy, rồi đặt mông lên người Đại Phật, vung nắm đấm để đánh. Bởi vì Đại Phật nằm úp xuống, nên mỗi quyền của đạo sĩ đều đánh vào gáy của Đại Phật, thoạt nhìn khá hung tàn.
Tiếng ầm ầm vang lên như sấm rền, truyền đi rất xa.
Xa xa, sắc mặt của Đại Tự Tại có chút khó coi, thân hình chuyển mạnh một cái. Đại Phật đang bị đánh cũng tùy theo chuyển người tránh né đạo sĩ. Đại Phật chống hai tay xuống đất đứng dậy, muốn đuổi theo đạo sĩ, thì thấy đạo sĩ kia cúi lưng bốc một nắm đất, sau đó ném vào mặt Đại Phật.
Lần này tuy không xảy ra chuyện gì, nhưng Đại Phật hiển nhiên hơi sửng sốt.
Đạo sĩ mặc áo xanh nở nụ cười đắc ý, sau đó tiến tới ôm lấy cổ của Đại Phật, một chân quét hai chân của Đại Phật, sau đó hai tay dùng lực vật Đại Phật xuống. Đây đâu phải là cao thủ quyết đấu, mà giống như hai tên lưu manh khổng lồ đang đấu vật với nhau…
Tuy nhiên, có vẻ như Đại Phật bằng vàng kia chịu thiệt. Bàn về kiểu đánh nhau không có kết cấu như vậy, đạo sĩ mặc áo xanh hiển nhiên giỏi hơn.
Đạo sĩ lại ngồi lên người Đại Phật, nắm đấm vung xuống như mưa. Tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Đại Phật dường như chưa bao giờ đánh nhau như vậy, cho nên bị đánh tới hoang mang. Mà trên khuôn mặt vốn hơi đông cứng của đạo sĩ mặc áo xanh, giờ xuất hiện một nụ cười. Nụ cười đó như muốn nói…vừa rồi ngươi cưỡi lên ta một lần, hiện tại ta phải cưỡi lên ngươi hai lần.
Hơn nữa, khuôn mặt của đạo sĩ này, giống hệt với Hạng Thanh Ngưu.
Nụ cười xấu xa vô lại kia, không phải ai cũng có thể bắt chước được!