Nhìn kỹ, Phương Giải mới phát hiện Khí Hải xảy ra một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bên trong Khí Hải, tuyền một màu đỏ.
Khí Hải lúc trước của hắn, thất mạch lực phân biệt rõ ràng, mỗi một loại đều có màu sắc riêng. Kim chi lực là màu đen sẫm, hỏa chi lực là màu vàng đỏ, mộc lực là màu lục, thổ lực là màu vàng, băng lực là màu lam. Vô hình lực tất nhiên vô hình, mà khí mạch chưa hình thành chỉ nhìn thấy mơ hồ kia, lúc này đã biến mất không thấy, giống như sáu mạch còn lại. Toàn bộ Khí Hải chỉ là màu đỏ.
Phương Giải cũng biết lúc này con ngươi của hắn đã biến thành màu đỏ, bởi vì thế giới mà hắn nhìn thấy tuyền một màu đỏ. Trong thế giới màu đỏ này, hắn nhìn con người khác với bình thường. Dương Kiên trong mắt hắn chỉ còn là hình dáng, hắn có thể thấy rõ ràng Khí Hải, khí huyệt bên trong cơ thể Dương Kiên, thậm chí là nội kình di chuyển.
Đối với quyết chiến mã nói, điều này trợ giúp rất lớn.
Nhưng trong lòng Phương Giải lại có sự bất an. Tới hiện tại hắn vẫn chưa hiểu hết về cơ thể của hắn. Trước kia vài lần xuất hiện con ngươi màu đỏ, về sau giải trừ dấu ấn của La Diệu, con ngươi màu đỏ đó liền không còn xuất hiện nữa. Hắn tưởng rằng đó là vật mà La Diệu lưu lại, dấu ấn diệt trừ thì liền không bao giờ xuất hiện.
Nhưng lúc này, hắn biết mình đoán sai rồi.
Con ngươi màu đỏ này không liên quan gì tới La Diệu, mà đó là thể chất của hắn. Dấu ấn mà La Diệu lưu lại, chỉ là khi hắn gặp nguy hiểm, sẽ thúc dục con ngươi màu đỏ xuất hiện.
Nghĩ ra điều này, trong lòng Phương Giải liền yên tâm.
Nhưng hắn không dám xác định, nếu chẳng may con ngươi màu đỏ này vẫn liên quan tới La Diệu thì sao?
Chỉ có điều bây giờ hắn đã không còn nhiều thời gian và tinh lực suy xét vấn đề đó. Điều mà hắn cần nhất bây giờ chính là đối mặt với Dương Kiên vừa hút khô một cỗ thi thể, khôi phục lại không ít tu vị. Hắn có thể nhìn ra được, nội kình bên trong cơ thể Dương Kiên di chuyển rất nhanh.
Tuy nhiên, thể chất biến thái của Phương Giải đã khiến hắn dễ dàng đối phó được với thế công của Dương Kiên. Nếu không phải Dương Kiên bị thương lúc giao chiến với Đại Tự Tại, cho dù có thể chất ưu việt, Phương Giải cũng khó mà chiếm được tiện nghi trước một Dương Kiên hùng mạnh. Cho nên Phương Giải không dám cho Dương Kiên có thời gian khôi phục toàn bộ tu vị.
Một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần a, nếu tùy ý để khôi phục, dù thể chất của Phương Giải có biến thái hơn nữa cũng khó mà ngăn cản.
Lúc này Dương Kiên đã thực sự nổi giẩn, ông ta đang dánh cuộc.
Đánh cuộc nội kình của Phương Giải kiên trì không được lâu, cho nên ông ta không hề keo kiệt nội kình của mình. Tuy thực lực của Phương Giải khiến cho ông ta giật mình kinh hãi, nhưng Dương Kiên không tin Phương Giải còn thừa nội kình sau khi đã đuổi theo ông ta hàng ngàn dặm. Ngay cả ông ta cũng phải sức cùng lực kiệt, thì Phương Giải còn thừa lại bao nhiêu?
Thế công của Dương Kiên càng ngày càng hung mãnh, Phương Giải dùng băng lực và hỏa lực tiếp đón, không ngừng hóa giải thế công của Dương Kiên.
- Trẫm muốn nhìn xem, ngươi có thể kiên trì được bao lâu!
Dương Kiên hai tay ôm tròn, đẩy về phía trước.
Nội kình biến thành một quả cầu, sau đó bay lên đầu Phương Giải. Quả cầu bắt đầu xoay tròn kịch liệt, toàn bộ không khí trong địa cung đều chuyển động theo. Nguyên khí thiên địa vốn khá loãng trong này, lập tức bị quả cầu hút đi, sau một lát, quả cầu này dần ngưng thực.
Phương Giải vốn tưởng rằng quả cầu này có thế công hung mãnh giống như bạch liên của Đại Tự Tại, nhưng chờ trong giây lát mới phát hiện quả cầu này không phải là thế công.
Dương Kiên dùng quả cầu này để rút hết nguyên khí thiên địa trong địa cung.
Rút củi dưới đáy nồi
Ít nhất với người tu hành khác mà nói, đây đúng là biện pháp rút củi dưới đáy nồi.
Nhưng với Phương Giải thì không phải, bởi vì Phương Giải dựa vào không chỉ là nguyên khí thiên địa. Ngay từ lúc đầu hắn sử dụng không nhiều nguyên khí thiên địa cho lắm, dựa vào nhiều nhất vẫn là khí mạch lực.
Kim mộc băng hỏa thổ, năm khí mạch lực hỗn vào một chỗ có thể sản sinh ra nội kình, không ngừng bổ sung. Cho nên ở một ý nghĩa nào đó, Phương Giải đang đứng ở thế bất bại. Nhưng nó cũng chỉ áp dụng khi đối thủ mạnh hơn hắn một ít. Nếu đối thủ mạnh hơn hắn quá nhiều, vậy thì nội kình sinh ra từ năm khí mạch xa xa mới đủ.
- Vũ khí chi đạo…Cổ Văn!
Dương Kiên giang mạnh hai tay rồi chập lại. Lúc chập lại phát ra một tiếng như sấm rền. Nhưng đây không phải là tiếng sấm rền, mà là tiếng trống trận.
Tiếng trống trận thứ nhất vừa vang lên, trong địa cung giống như xuất hiện mấy trăm võ sĩ, cùng nhau gõ trống.
Âm ba!
Thế công vô hình, đánh vào tâm trí của con người.
- Ngươi có thể thiêu đốt nội kình, có thể đóng băng nội kình, trẫm muốn nhìn xem ngươi có thể phá hủy được thanh âm này hay không!
Tiếng trống trận càng lớn, Phương Giải càng cảm thấy mê muội. Quả thực Dương Kiên dường như tìm được biện pháp đối phó với Phương Giải. Hỏa lực và băng lực của Phương Giải có thể phá tan nội kình, nhưng đối với thanh âm, hắn không hề có biện pháp nào. Nội kình nhìn như vô hình, nhưng dù sao cũng là hữu hình. Thanh âm mới là thứ khó nắm bắt.
- Không hủy được thanh âm, thì ta hủy ngươi!
Phương Giải cắn chặt vào môi, khiến cho thần trí tỉnh táo hơn.
Hắn không biết lúc này trong Khí Hải của hắn xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết mình đã không còn biện pháp nào khác. Dù màu đỏ tươi trong Khí Hải có lợi hay có hại, thì hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Trực Lộ đao chém về đằng trước, một cỗ nội kình đỏ rực bắn ra từ thân đao. Đao khí tạo thành một nửa vòng tròn màu đỏ, giống như vầng trăng máu.
Cực kỳ quỷ dị!
Lúc Dương Kiên nhìn thấy thế công như huyết nguyệt này, ông ta lại vỗ mạnh hai tay. Lần này không còn là tiếng trống, mà là tiếng chiêng, kịch liệt giống như có thể xé rách bầu trời và tai người. Âm Ba phóng ra như sóng nước, va chạm vào huyết nguyệt. Chuyện xảy ra một giây sau, khiến trong lòng Dương Kiên căng thẳng.
Huyết nguyệt dễ dàng xuyên phá Âm Ba. Dương Kiên sợ hãi, ông ta lập tức tránh sang một bên. Ông ta nhìn ra được Huyết Nguyệt này đáng sợ cỡ nào. Nhưng mặc cho ông ta trốn tránh, Huyết Nguyệt giống như có sinh mạng, một mực đuổi theo ông ta.
- Vũ khí chi đạo…Trảm Mã Đao!
Dương Kiên hét lớn một tiếng, hai tay nắm vào hư không, một thanh Trảm Mã Đao thật lớn và sắc bén xuất hiện trong tay ông ta, sau đó ông ta vung Trảm Mã Đao ngăn cản Huyết Nguyệt. Trảm Mã Đao có màu trắng ngà va chạm vào Huyết Nguyệt, Huyết Nguyệt dừng lại một lát bỗng nhiên sáng rực, màu đỏ nhuộm cả địa cung.
Ầm ầm!
Trảm Mã Đao tan tành!
Dương Kiên kinh hãi, đặt chéo hai tay trước ngực để ngăn cản.
Một tấm khiên xuất hiện, che ở trước người ông ta.
Oành!
Huyết Nguyệt giống như không gì không phá nổi, phá tan khiên lớn của Dương Kiên, sau đó chém thật mạnh vào ngực ông ta. Phốc một tiếng, ngực của Dương Kiên xuất hiện cái lỗ, dòng máu mới được bổ sung tuôn trào ra từ miệng vết thương. Máu mới bổ sung nên không sền sệt, vì vậy tốc độ chảy ra rất là nhanh.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Dương Kiên trở nên trắng bệch, không hề do dự, quay đầu bỏ chạy.
Phương Giải cũng không ngờ rằng Huyết Nguyệt kia lại có uy lực lớn như vậy. Còn đang ngây người, Dương Kiên đã vọt vào địa cung kế tiếp, Phương Giải lập tức đuổi theo, không hề buông tha.