- Không ao.
Sở thị ngồi xuống, nhìn Phương Giải, nói:
- Đúng vậy, ngươi chiếm được La Diệu, nhưng ngươi mất đi trượng phu. Ta mất đi trượng phu, nhưng còn chiếm được một người khác.
- Vậy sao?
A Mạc Tát mỉm cười hỏi Phương Giải:
- Ngươi cũng cho rằng như vậy sao?
- Đủ rồi.
Sắc mặt của Phương Giải biến thành lạnh lùng:
- Ta tới nơi này không phải là xem ân oán giữa các ngươi, cũng không phải là nghe hai nguời các ngươi châm chọc khiêu khích nhau. Ta chỉ muốn biết chuyện lúc đầu, càng rõ ràng càng tốt. Ta không quan tâm giữa các ngươi có hận thù gì, bởi vì ta có lý do để hận tất cả mọi người ở đây. Hiện tại ta còn có thể ngồi yên lặng, là vì ta không muốn dùng phương thức khác để tìm kiếm đáp án.
- Ngươi không biết rằng ngươi quá vô tình sao?
A Mạc Tát hỏi.
- Còn các ngươi thì có tình?
Phương Giải hỏi lại.
A Mạc Tát hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu cười cười, không nói gì nữa.
- Con không có lý do gì hận bọn ta.
Sở thị bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tuy lúc đầu là La Diệu giết con, ta hận hắn, nhưng ta nhất định phải nói cho con biết, nếu không phải chính con gây ra chuyện lớn như vậy, làm sao lại bị hắn tự tay giết chết? Vì muốn cho con sống lại, năm đó hắn không ngừng bôn ba, chưa từng từ bỏ. Tuy hắn không tính là một phụ thân đủ tư cách, nhưng ít nhất hắn luôn cố gắng bù đắp lại…
- Ha ha ha ha
A Mạc Tát không nhịn được cười, cười sặc sụa:
- Ngươi thật đáng thương…
- Câm miệng.
Phương Giải lạnh lùng nói một câu, sau đó nhìn về phía Sở thị:
- Ta không muốn biết mấy thứ đó, điều ta muốn biết là, lúc trước rốt cuộc các ngươi đã làm gì những gì.
A Mạc Tát dường như không tức giận, mà cao hứng, cười tới chảy nước mắt:
- Ngươi cảm thấy bà ta biết rõ ràng mọi chuyện sao? Không bằng ngươi hỏi ta đây này. Kỳ thực tất cả mọi việc, bà ta chỉ là người đứng xem mà thôi, bà ta tưởng rằng chính bà ta nghĩ ra được mấy phương pháp kỳ lạ, thực ra mấy phương pháp đó chỉ là râu ria. Tên ngu ngốc kia muốn nữ nhân của y có cảm giác thành tựu, cho nên mới để cho bà ta có cảm giác thành tựu, không hơn.
Phương Giải hiểu những lời này.
Lúc trước La Diệu lừa gạt Sở thị, bảo là muốn làm sống lại La Vũ. Cho nên Sở thị mới như phát điên tìm rất nhiều trẻ con, tự mình động thủ thí nghiệm. Về sau bà ta nghĩ ra một phương pháp không thể tưởng tượng được, cuối cùng không ngờ rằng lại thành công. Bà ta hết lòng tin người sống lại là con của mình, La Diệu cũng chưa từng vạch trần chân tướng.
Mà từ những lời Sở thị nói vừa nãy, Sở thị cũng không có quá nhiều hận ý với La Diệu.
- Đúng rồi.
A Mạc Tát nói:
- Mấy chuyện này, có lẽ ngươi còn chưa biết.
Nàng nhìn thoáng qua Sở thị, thanh âm bình tĩnh nhưng ẩn dấu sự lạnh lùng, tàn khốc:
- Người trong phủ vẫn nói với ngươi rằng, La Văn, con riêng của ngươi, bị La Diệu mang đi đúng không? La Diệu đã ra lệnh cho bọn họ nói vậy đấy, đương nhiên người trong phủ cũng không biết tình hình thực tế. La Vũ, con của ngươi và La Diệu, bị La Diệu giết. La Văn, con của ngươi và người kia, cũng bị La Diệu giết…có buồn cười không?
- Ngươi…
Trong nháy mắt, sắc mặt của Sở thị trở nên trắng bệch:
- Ngươi lặp lại lần nữa!
A Mạc Tát đứng dậy, đi lại trong phòng:
- Kỳ thực đôi khi ta cũng khá hâm mộ ngươi. Thế giới của ngươi chỉ lớn bằng căn phòng này, cho nên bất kể chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, nếu như không có người nói cho ngươi biết, ngươi liền không biết. La Văn đã chết nhiều năm, ngươi vẫn cho rằng y đã đi theo La Diệu tham gia quân đội. Kỳ thực lúc trước La Văn giết Chiêm Diệu, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua La Diệu sẽ không bỏ qua y sao? Ngươi chưa từng nghĩ qua La Văn có chút không đúng sao?
Bờ vai của Sở thị run rẩy kịch liệt, bờ môi biến thành màu tím xanh, lồng ngực phập phồng, bà ta đặt tay lên ngực, có vẻ rất đau đớn.
Phốc một tiếng.
Bà ta không nhịn được phun ra một ngụm máu lớn.
Máu là màu đen.
- Đã đen như vậy rồi.
A Mạc Tát nhìn bãi máu, thở dài:
- Lúc trước người kia vì ngươi mà cái gì cũng chịu làm. Thủ đoạn đó, Vu Sư người Hột đã từ bỏ từ mấy trăm, mấy ngàn năm trước rồi. Vì duy trì dung nhan không thay đổi vài chục năm, cần rất nhiều máu tươi của trẻ con để tẩm bổ cổ độc…Cho dù là người Hột cũng không có tâm địa độc ác như vậy. Người Hán luôn rùm beng là dân tộc văn minh lễ nghi, kỳ thực tâm địa ác độc hơn bất kỳ dân tộc nào.
Phốc!
Sở thị lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ khó coi.
- Qua nhiều năm, cứ cách một tháng ngươi lại giết một đứa trẻ con, khiến Ung Châu người người oán trách. Ngươi liền phái người chạy tới tộc Hột để bắt trẻ con, hoặc là tới Nam Yến bên kia. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, hiện tại máu trong người ngươi đều là oan hồn của trẻ con, chúng nó đang giãy dụa rít gào trong mạch máu của ngươi? Mỗi một giọt máu của ngươi đều có sự oán hận. Vì sao ngươi lạnh? Bởi vì sự âm hàn từ tận trong khung kia của ngươi tới từ oán linh!
- A!
Sở thị kêu lên một tiếng thê lương, trong mắt đầy tơ máu.
- Giết ả!
Bà ta vươn tay, run rẩy chỉ vào A Mạc Tát, hét chói tai. Bốn thị nữ Xuân Lan Hạ Trúc Thu Cúc Đông Mai lập tức rút trường kiếm bao vây A Mạc Tát. Bốn người vừa định động thủ, A Mạc Tát liền phát ra một thanh âm cổ quái từ miệng, bén nhọn khiến người ta không chịu nổi. Một giây sau, thất khiếu của bốn thị nữ này chảy máu, đều là máu đen xì.
Sau đó, thất khiếu của bốn người bắt đầu có sâu giãy dụa chui ra, phần lớn còn chưa chui ra đã nổ bung. Phương Giải nhanh chóng tránh đi, bằng không máu đen sẽ bắn tung tóe lên người hắn. Bốn thị nữ kêu thảm ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn. Cảnh tượng này khiến cho người ta lạnh cả gáy.
Thanh âm bén nhọn kia khiến Sở thị càng thêm khó chịu, bà ta không ngừng hộc máu, so với bốn thị nữ, bà ta đỡ hơn một chút, không có té ngã, tay vịn cái bàn, còn có thể ngồi được.
- Từ cái ngày gieo cổ độc, ngươi nên biết có ngày hôm nay…sinh tử của ngươi, đều nằm trong tay của Vu Sư.
A Mạc Tát khẽ thở dài:
- Cổ thuật của ngươi là do y dạy, mà y lại do ta dạy…lúc trước y chưa từng nói với ngươi sao?
A Mạc Tát vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng lạnh lẽo. Nàng vô thức nhìn về phía Phương Giải, phát hiện ánh mắt của Phương Giải rất lạnh.
- Bà ta chết, ngươi cũng chết.
Hắn nói.
…
…
- Ả không đáng chết?
A Mạc Tát hỏi Phương Giải.
- Đáng chết.
Phương Giải trả lời:
- Nhưng không phải chết vào lúc này. Trước khi ta chưa hỏi rõ ràng mọi chuyện, hai người các ngươi không ai chết được.
- Tính cách của ngươi, có vài phần giống với y.
A Mạc Tát thở dài, trở lại ngồi xuống ghế:
- Kỳ thực lúc đầu ta chưa từng nghĩ giết ả ta, qua nhiều năm như vậy, nếu ta muốn giết a, thì có đầy thời gian và cơ hội.
- Nhưng lần này ngươi động sát tâm.
Phương Giải nói.
- Đúng vậy…
A Mạc Tát bỗng nhiên cười quỷ dị:
- Bởi vì ta có dự cảm, sinh mạng của ta không còn nhiều nữa, ta không muốn chết một cách tiếc nuối. Mà ngươi…sinh mạng của ngươi dường như cũng không còn nhiều rồi. Kỳ thực nghĩ lại mà buồn cười, mười mấy năm qua ngươi luôn đi tìm đáp án, tới lúc biết được đáp án thì lại chết. Ha hả…nếu như vậy, ngươi còn bức thiết muốn biết chân tướng không?
- Ta có chết hay không, không phải là ngươi nói liền xảy ra.
Phương Giải lạnh lùng nói một câu, sau đó nhìn về phía Sở thị:
- Ta biết hiện tại nói ra sự thật cho ngươi biết thì hơi tàn nhẫn. Nhưng ngẫm lại, có vẻ như ngươi vẫn chịu đựng được. Phật tông có nhiều chuyện rất vô nghĩa, nhưng nhân quả báo ứng lại mang cho người ta chút an ủi, cho dù nó có là nói hươu nói vượn hay không. Chắc ngươi cũng từng nghe qua câu đó, ý của nó đại khái là, con người làm chuyện ác gì, cuối cùng chuyện ác đó cũng tìm tới cửa.
- Ngươi giết rất nhiều con của người khác, con của ngươi cũng bị giết.
Phương Giải nhìn bà ta, bình tĩnh nói:
- Ta không phải là con của ngươi, không phải là La Văn sống lại gì đó, giữa ta và ngươi nếu nói tới một ít quan hệ, thì chỉ có thù hận. Bởi vì ngươi bắt ta từ gia đình của ta, mà cha mẹ chân chính của ta đã phải chịu sự đau khổ gần hai mươi năm.
Sở thị giống như mất đi cây cột cuối cùng, không kiên trì được mà ngồi tê liệt xuống đất. Bà ta giơ tay hướng về phía Phương Giải, dường như muốn bắt cái gì đấy.
Phương Giải đi nhanh tới giúp đỡ, trong mắt bà ta lại xuất hiện một sự chờ mong.
- Ta không lừa ngươi.
Phương Giải nhìn vào mắt bà ta, nói:
- Quan hệ giữa ta và ngươi chỉ có thể là kẻ thù, chứ không phải thân nhân. La Diệu lừa ngươi nhiều năm như vậy, có lẽ là vì y vẫn còn để ý tới ngươi. Nhưng hiện tại ta không muốn dùng danh nghĩa là con của ngươi mà hỏi chuyện năm đó, mà là dùng danh nghĩa đứa con của đôi vợ chồng vô tội kia.
Lời này khiến A Mạc Tát sửng sốt, sau đó bà ta hiểu ý của Phương Giải.
- Ngươi còn nhớ cha mẹ ruột của ta ở nơi nào không?
Phương Giải hỏi Sở thị.
Trong mắt Sở thị đầy tro tàn, sức sống nhanh chóng biến mất từ trên thân thể bà ta. Có lẽ vì tuyệt vọng hoặc là vì thanh âm kỳ quái của A Mạc Tát lúc trước đã đả thương cổ độc trong cơ thể bà ta, cho nên khuôn mặt của bà ta già đi rất nhiều. Trên trán đã có nếp nhăn, làn da cũng không còn duy trì sự thanh xuân nữa.
- Làm sao ả nhớ rõ được.
A Mạc Tát lắc đầu:
- Những năm qua ả giết quá nhiều trẻ con, làm sao nhớ được ngươi trộm từ nhà nào?
Trong lòng Phương Giải trầm xuống, hắn biết A Mạc Tát nói không sai.
- Nhớ...nhớ rõ…
Đang lúc Phương Giải buông tha, thì Sở thị yếu ớt nói ra vài chữ. Phương Giải lập tức ôm lấy bà ta đặt lên ghế, sau đó cho bà ta uống một ngụm nước.
- Những đứa trẻ khác ta không để ý…khụ khụ…
Sở thị vừa ho ra máu vừa nói:
- Nhưng ngươi…ta sao có thể không để ý được? Lúc trước, ta tưởng rằng ngươi đúng là Võ nhi sống lại, mà dù sao thể xác cũng là con của người ta. Đó là lần duy nhất ta day dứt, cho nên…cho nên ta phái người tới nhà cha mẹ đẻ của ngươi tặng ít bạc. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra…có lẽ giờ bọn họ vẫn còn sống.
Phương Giải nhìn Sở thị, bỗng nhiên hiểu ra được câu ‘Điểu chi tương tử, kì minh dã ai; nhân chi tương tử, kì ngôn dã thiện’ có ý gì.
(*Con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai; người ta sắp chết, lời nói tốt lành)
Một nữ nhân độc ác như vậy, trước khi chết, nhân tính đã trở về.
- Đi thôi…
Sở thị nắm chặt lấy tay Phương Giải, bàn tay lạnh lẽo không một chút ấm áp:
- Nếu bọn họ còn sống…thay ta nói với bọn họ một tiếng…xin lỗi. Nhiều năm qua, kỳ thực ban đêm ta không dám ngủ…ta luôn nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở ngay bên cạnh ta, như châm chọc, như cười nhạo, làm cách nào cũng không thoát được…Tiếng trẻ con khóc như sống ở trong tai ta, như muốn nói với ta rằng, chúng nó rất đau, rất oan uổng.
Trong lòng Phương Giải lạnh lẽo, hắn không thể biết đó là một sợ hãi như thế nào.
- Nhân quả báo ứng…
Sở thị thì thào một câu, sau đó vươn tay sờ mặt Phương Giải:
- Kỳ thực ta đã phát hiện được một chút ít. Nhưng ta…ta thà tin tưởng ngươi là con của ta, là Võ nhi sống lại. Ta đã già, đều dựa vào sự lừa dối đó để gắng gượng sống sót. Tuy biết rằng lừa dối…nhưng đối với ta mà nói, lừa dối này quá quan trọng.
Bà ta nhẹ giọng nói nơi ở của cha mẹ ruột Phương Giải.
Sắc mặt A Mạc Tát có chút kinh ngạc, dường như bà ta không ngờ rằng một người như Sở thị lại lộ vẻ ôn nhu, hiền lành như thế.
- Khụ khụ!
Sở thị lại ho ra máu, bà ta cố gắng cúi đầu nhìn, khi thấy máu nhổ ra là máu đỏ, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười thỏa mãn.
- Màu đỏ…thật đẹp.
Phương Giải chợt phát hiện trên cánh tay bà ta có rất nhiều vết thương, vết thương chằng chịt, do dùng dao tạo ra, thoạt nhìn có mấy trăm vết, thậm chí nhiều hơn. Hắn bỗng nhiên minh bạch câu ‘Màu đỏ thật đẹp’ này, hiểu được sự đau khổ khi nhìn thấy màu đen chảy ra từ vết thương.