Trong một đêm, cơ hồ tất cả võ tướng trong quân của Bàng Bá bị La Diệu giết chết, rung động mọi người.
Kỳ thực trước khi La Diệu tới lều lớn trung quân của Bàng Bá, y đã đi dạo trong đại doanh một vòng. Cho dù là người tu hành cường đại như y, cũng không thể đấu với đại quân ba mươi vạn. Nhưng y có thể lặng yên không một tiếng động giết chết những tướng lĩnh kia. Tuy đây không phải là phong cách làm việc của La Diệu, nhưng y đã hết kiên nhẫn rồi.
Cái bí mật trong thành Trường An kia, khiến y khó có thể yên lòng.
Nếu tin đồn là thật, vậy thì bố trí trăm năm qua của Dương gia không chỉ là đối phó với kẻ thù có tu vị cường đại như La Diệu. Một khi Dương gia khởi động bí mật này, có lẽ thực sự sẽ xoay chuyển càn khôn trên chiến trường. Sau khi Đại Luân Minh Vương chết, Vạn Tinh Thần cũng chết, vốn dựa theo suy nghĩ của La Diệu, thế gian này mình đã không còn một đối thủ chân chính nào nữa. Nhưng chuyện trong thành Trường An, khiến cho y lo lắng.
Vì mau chóng chứng thực chuyện đó, y thậm chí vi phạm nguyên tắc làm việc của mình. Vốn việc tranh bá chỉ như một trò chơi với y, nhưng lúc y đi ra Ung Châu, y mới phát hiện ra rằng trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện y không biết. Chớ nói là toàn bộ thế giới, cho dù là ở trong Đại Tùy cũng có rất nhiều chuyện y không biết.
Mà chuyện kia, có thể uy hiếp được y.
Cho nên La Diệu vốn có chút nhàm chán, bỗng nhiên lại đầy hứng thú với thế giới này. Y muốn xem bí mật trong thành Trường An kia là cái gì, còn mốn xem Trung Nguyên còn có thứ gì khiến y kiêng kỵ như vậy tồn tại hay không? Nếu như có, y cảm thấy nên đi xa hơn nữa.
Thành Trường An, chưa phải là nơi cao nhất của nhân sinh.
Việc y đi tới đại doanh Bàng Bá rồi giết hại, là vì y bị thương…Một kiếm cách bảy, tám trăm dặm của Vạn Tinh Thần đã làm cho y bị thương. Tuy La Diệu biết mình bất quá chỉ là một phân thân của Đại Luân Minh Vương, so với bản thể kém quá xa, lại không nhận được một nửa tu vị sau khi Đại Luân Minh Vương chết, nhưng y vẫn có chút mất mát vì không thắng được Vạn Tinh Thần, người có tu vị gần hai trăm năm.
Y hiểu rất rõ bản thân.
Cho dù là bản thể chỉ còn lại một nửa tu vị kia, cũng không thể ngăn được một kiếm đó của Vạn Tinh Thần.
Đương nhiên y cũng biết, lúc đó Vạn Tinh Thần đã tới điểm cuối của nhân sinh, một kích toàn lực chưa phải là lúc còn ở đỉnh cao. Y còn biết, nếu bí mật trong thành Trường An kia là thật, vậy thì Vạn Tinh Thần từng tiêu hao một nửa tu vị để hoàn thành bí mật đó.
Nhưng dù vậy, y vẫn tự tin như cũ.
Tuy thể chất của y không phải hoàn mỹ, nhưng y còn có một người thay thế. Ở thời điểm cần thiết, y sẽ lấy đi, rất tự nhiên lấy đi.
Sau khi tàn sát hết tướng lĩnh trong quân của Bàng Bá, La Diệu đứng ở bên ngoài đại doanh, tuyên bố toàn bộ đội quân này thuộc về y. Những binh lính kia mờ mịt hoảng sợ nhìn y, không ai dám tin tưởng trong một đêm phần lớn tướng lĩnh đều bị giết chết. Những người còn lại, ai dám nói không với La Diệu?
Tuy nghe có vẻ ly kỳ, nhưng La Diệu chính là tiếp nhận quân đội của Bàng Bá gọn gàng dứt khoát như vậy. Lúc La Tiểu Đồ dẫn quân áp chế đại quân triều đình, La Diệu mang theo binh mã của Bàng Bá hung hăng đánh vào sườn của đại quân triều đình. Thật giống như lúc trước Bàng Bá mang binh đánh lén Ung quân.
Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh đại bại, binh mã triều đình tổn thất hơn nửa, không thể không lui về Kinh Kỳ Đạo.
La Diệu chỉ còn cách thành Trường An một đạo giang sơn.
Lúc nhận được tin tức này, trong lòng Phương Giải rung động khó có thể bình tĩnh. Hắn không biết trong thành Trường An còn có bí mật gì, cho nên càng thêm lo lắng. Nếu dựa theo tốc độ này của La Diệu, có lẽ không bao lâu nữa Ung quân sẽ tới Trường An. Thành Trường An rất lớn, rất chắc chắn, là hùng thành đệ nhất đương thời. Nhưng Phương Giải lại không thể nào yên tâm, nếu một khi La Diệu vây hãm Trường An…so sánh mà nói, bước tiến của hắn liền quá chậm.
Bất kể là tiến cảnh về tu vị, hay là tiến cảnh tranh đoạt giang sơn.
Chỉ cần La Diệu đi vào thành Trường An, vậy thì tương đương với việc có được kế thừa chính thống của Trung Nguyên. Lúc đó, sẽ có rất nhiều người không thể không thừa nhận địa vị thống trị của La Diệu. Tới lúc đó, Phương Giải còn muốn mở rộng thêm địa bàn sẽ càng thêm khó khăn.
Cho nên hắn rất sốt ruột
Rất nóng vội.
Vì thế hắn không dừng lại ở Ung Bắc Đạo quá lâu, vừa tiếp nhận lương thảo vật tư cùng một vạn quận binh xong liền lập tức xuôi nam, đi thẳng tới Ung Châu. Hắn muốn tới Ung Châu không chỉ vì muốn chống lại kẻ địch, còn vì một hấp dẫn khá lớn với cá nhân hắn. Hắn cần gặp lại vợ của La Diệu. Nếu trên thế giới này có người biết được nhược điểm của La Diệu, thì chỉ có thể là Sở thị.
La Diệu chính là một cây gai trong lòng Phương Giải, cây gai đó còn chưa nhổ đi, thì trong lòng hắn chưa thể yên ổn được.
…
…
Lúc Phương Giải tới Ung Châu thì đã sắp sang năm mới, cũng là lúc khí hậu Ung Châu tới thời điểm ấm áp nhất. Thời tiết ôn hòa, khiến người ta cực kỳ thoải mái. Phương Giải mang theo bốn vạn kỵ binh, ba vạn quận binh, đội ngũ khá đồ sộ. Dọc theo đường đi từ bắc tới nam, dân chúng chạy nạn đều dừng lại ở ven đường tò mò nhìn đội ngũ khổng lồ này. Cũng không biết là ai hoan hô một tiếng ‘Đại quân triều đình tới, dân chạy nạn bắt đầu sôi trào.
Một lão già tóc trắng xóa quỳ xuống đất, lão lệ tung hoành.
- Ta cứ tưởng…đời này không còn được trông thấy quân đội Đại Tùy rồi.
Thanh âm của ông ta run rẩy, khiến lòng người chua xót.
Một nam tử trung niên vội vàng đi tới dìu ông ta lên, lau nước mắt cho ông ta:
- Cha, cha đừng khóc, đại quân của triều đình tới, những ngày khổ cực của Bình Thương Đạo chúng ta liền kết thúc rồi! Triều đình chưa bao giờ từ bỏ chúng ta!
Sau khi tiến vào Bình Thương Đạo, Phương Giải không ngồi trong xe ngựa nữa, mà cưỡi bạch sư đi giữa đội ngũ. Hắn thấy sự vui sướng trên khuôn mặt những dân chúng khi thấy đại quân tới. Đó là sự vui sướng phát ra từ phế phủ, không có một sự dối trá nào. Lão già quỳ xuống đất khóc lóc kia, có lẽ lúc trước còn cố chấp tự cho rằng mình là người Thương Quốc, không chịu thừa nhận mình là người Tùy. Nhưng khi tai nạn ập đến, ông ta phát hiện, duy nhất chờ đợi chỉ có quân Tùy mà thôi.
Phương Giải đi qua lão già kia, vẫn quay đầu nhìn lại.
- Quân đội tới rồi!
Dân chạy nạn liên tục vang lên tiếng hoan hô, lây nhiễm sang cả Hắc Kỳ Quân và quận binh. Lần đầu tiên, bọn họ cảm nhận được sự kỳ vọng của dân chúng với mình.
- Giết sạch đám nam man tử đó!
- Giết sạch người Hột!
Dân chúng quơ cánh tay lên, khuôn mặt tái nhợt dần trở nên đỏ ửng. Bọn họ tự động tránh đường cho đại quân, đứng bên đường cổ vũ. Bọn họ đều mặc quần áo tả tơi, làn da xanh xao vàng vọt. Bọn họ chịu đủ tra tấn, gần như đã tuyệt vọng rồi, thì quân đội tới.
- Thảm họa chiến tranh còn mãnh liệt hơn thiên tai…
Tang Táp Táp ngồi trong xe ngựa nhìn những dân chạy nạn ở bên ngoài, cúi đầu nói một câu. Từ đại thảo nguyên phương tây tới Nam Cương Trung Nguyên, nàng đã nhìn thấy rất nhiều điều đau lòng. Người trên đại thảo nguyên cũng đang phải chịu thảm họa chiến tranh, người Trung Nguyên cũng đang phải chịu thảm họa chiến tranh. Cũng không biết là ai mở cái hộp ma quỷ kia ra, khiến tai nạn thảm thiết nhất cùng lúc giáng xuống phương tây và Trung Nguyên.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như muốn tìm đáp án trên những đám mây lơ lửng kia.
Trận thảm họa liên lụy tới gần nửa thế giới này, rốt cuộc là con người làm ra hay là ý trời? Nếu như ý trời, vì sao ông trời lại đối xử với con dân của ông ấy như vậy? Là muốn hủy diệt cái gì sao?
Đáng tiếc, nàng không tìm được đáp án.
Do gặp phải dân chạy nạn, nên tốc độ của đội ngũ giảm xuống. Không ít binh linh vứt lương khô của mình cho dân chạy nạn ven đường. Phương Giải không ngăn cản hành động này, tuy hắn biết làm như vậy không phải là chuyện tốt với đại quân. Hắn quay đầu ra lệnh cho Trần Định Nam mang người bảo vệ quân nhu doanh. Lúc nào cũng có một số người làm ra mấy chuyện kích động.
- Nếu có người muốn cướp đoạt quân nhu doanh, thì cố gắng đừng giết người.
Phương Giải thở dài một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt khỏi dân chạy nạn. Đại thành Ung Châu đã xuất hiện trong tầm mắt. Lần trước nhìn thấy tòa thành này cảm thấy nó rất hùng vĩ và trang nghiêm, nhưng lúc này nhìn lại lại cảm thấy nó có thêm sự cô độc và thê lương.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới, mình cứ đi vài năm lại quay về chốn cũ.
Rời khỏi thành Phan Cố, sau đó lại trở về. Rời khỏi Hoàng Dương Đạo, lại trở về Hoàng Dương Đạo. Rời khỏi Ung Châu, lại trở về Ung Châu…nghĩ tới đây, có hai chữ tự nhiên mà xuất hiện trong đầu. Nếu đã định trước từng địa phương quan trọng hắn sẽ quay về một lần, vậy thì nơi đó sẽ không ngoại lệ.
Hai chữ này, là Trường An.
…
…
Đây là lần thứ hai Lạc Thu gặp Phương Giải, phát hiện ra rằng nam tử trẻ tuổi này giờ nhìn khá là xa lạ. Lần trước lúc Phương Giải tới Ung Châu, hắn tạo cho Lạc Thu một ấn tượng là một thiếu niên thông minh với lại cực kỳ may mắn. Nhưng lần này, ông ta không dám khinh thị chút nào.
Khí chất trên người Phương Giải, hình như đã thay đổi rất nhiều.
- Giác Hiểu…đã lâu không gặp!
Lạc Thu không xưng hô là Phương tướng quân, mà là gọi một cách thân mật. Thời gian qua đã khiến cho ông ta già đi không ít, tóc mai đã bạc thêm.
- Đại nhân!
Từ đằng xa Phương Giải thi lễ một cái. Mặc kệ lần trước tới Ung Châu, người này có tâm tư gì, ít nhất không có ý hại hắn. HƠn nữa lúc ở Ung Châu, người này còn rất chiếu cố mình. Đôi bên không có thù oán, Phương Giải tất nhiên sẽ không biểu hiện cao ngạo.
- Gọi đại nhân làm gì…giữa ta và ngươi đâu xa lạ như vậy.
Lạc Thu kéo tay Phương Giải đi vào trong thành:
- Nếu ngươi đã coi ta là người một nhà, thì có thể gọi ta một tiếng thế bá, không làm nhục ngươi chứ?
- Đâu có!
Phương Giải cười nói:
- Vậy sau này ta phải thay đổi xưng hô, tối nay sẽ tới quý phủ của thế bá ăn chực rồi!
Lạc Thu cười ha hả, thấy Phương Giải liếc mắt nhìn đám người, lập tức hiểu ý của hắn:
- Phu nhân Sở thị của La Diệu vốn định tới đây, nhưng bị ta ngăn cản. Dù sao ngươi đại biểu cho triều đình tới, mà thân phận hiện tại của La Diệu…Nếu bà ta xuất hiện, thì không tốt cho ngươi. Tuy nhiên ta đã mời bà ta tới nhà của ta, hai người có thể gặp mặt.
Nghe Lạc Thu nói vậy, Phương Giải xác định La Diệu còn chưa nói tình hình thực tế cho vợ của y. La Diệu rất rõ ràng, Phương Giải căn bản không phải là con của y, chỉ là một người mà y lựa chọn để thay thế thân thể mà thôi. Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao La Diệu không nói cho Sở thị chân tướng…
Thời gian qua bà ta đã chịu khổ đủ rồi, ngay cả việc bà ta có tư tình, La Diệu cũng có thể tha thứ, vậy thì làm sao nỡ làm tổn thương bà ta? Năm đó La Diệu tự tay giết La Vũ, sau đó lại tự tay giết La Văn, người đã bị Thiên Tôn Thích Nguyên chiếm đoạt cơ thể. Điều này chẳng khác nào đâm hai dao vào tim Sở thị. Nếu lại nói ra chuyện Phương Giải không phải là con của bà ta cho bà ta, có khả năng bà ta sẽ suy sụp tinh thần.
Người phụ nữ này, sau khi tình nhân và con trai chết đi, giống như một mực chờ đợi Phương Giải trở về.