Tướng quân áo giáp ngồi ngay ngắn trên ghế, rất nghiêm túc lắng nghe quần thần phía dưới bẩm tấu. Nếu chỗ nào không rõ, ông ta có thể đưa ra phán đoán chính xác, sau đó hạ lệnh. Đám triều thần đều sợ hãi ông ta, cho nên không có ai dám cãi lại, cả đám đều khúm núm.
Sau khi tan triều, tướng quân áo giáp ngồi lên xe ngựa trở lại chỗ ở. Ông ta vẫn ở trong phủ Di Thân Vương, chứ không phải hoàng cung.
Sau khi vào cửa, ông ta không trở về thư phòng mà đi thẳng tới tòa tiểu viện ở phía sau cùng phủ Di Thân Vương. Phía bên ngoài tiểu viện có một đội áo giáp binh trông coi. Lúc nhìn thấy ông ta, tất cả đều đứng nghiêm thi lễ. Đại tướng quân khẽ gật đầu, đứng do dự ở cửa một lát mới cất bước đi vào.
Nam tử mặc một bộ áo màu đen có chút ngơ ngẩn ngồi trong sân phơi nắng. Khuôn mặt trắng trẻo, thoạt nhìn mập hơn không ít.
Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại tướng quân, sau đó cười ngây ngốc.
Đại tướng quân đứng cách đó không xa nhìn y, y nhìn Đại tướng quân.
Cũng không biết qua bao lâu, nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt của y biến mất, vị Vương gia từng khiến cho thành Trường An phải nổi sóng này đã khôi phục lại vẻ bình thường.
- Giả vờ đủ chưa?
Tướng quân áo giáp hỏi.
Di Thân Vương Dương Dận gật đầu, ngồi lại cho thoải mái một chút, rồi rất nghiêm túc hỏi:
- Ta nên gọi ngươi là gì? Ta nên đối mặt với ngươi như thế nào?
Tướng quân áo giáp nhìn y, đáp:
- Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, yên lặng chờ đợi là được.
- Đợi?
Dương Dận đứng dậy, đi tới gần tướng quân áo giáp, nói:
- Thế gian nay không nhiều người biết ngươi là ai. Trước khi chết Lão Tứ mang ngươi ra, tự làm khổ bản thân, tự làm khổ con của hắn. Thế gian này không còn chuyện của ngươi nữa, thành Trường An cũng không còn vị trí cho ngươi nữa. Nếu ngươi đã đi rồi, sao lại trở về?
Tướng quân áo giáp khẽ nhíu mày:
- Ngươi nên tôn kính ta một chút.
Dương Dận cười lạnh:
- Tôn kính?
Y lạnh lùng nói:
- Tôn kính ngươi, nhưng lúc ngươi giết ta, ngươi có nương tay không?
Tướng quân áo giáp rất nghiêm túc đáp:
- Giết ngươi mà nương tay, sẽ khiến ngươi càng đau đớn hơn.
Dương Dận trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:
- Việc mà Vạn Tinh Thần làm sai nhất, chính là lúc trước an bài những chuyện này. Ông ta tưởng rằng lưu lại ngươi, sẽ khiến Đại Tùy không thể sụp đổ, nhưng ông ta không biết rằng ngươi chính là ác mộng của các đời Dương gia! Sự tồn tại của ngươi, khiến cho các đời Hoàng Đế khó có thể ngủ yên. Các thế hệ tổ tiên, có người nào là không cẩn thận đâu? Chỉ sợ Đại Tùy xảy ra chút nhiễu loạn, Vạn Tinh Thần sẽ giải phóng ngươi ra.
Tướng quân áo giáp chậm rãi nói:
- Cho nên từ lúc Đại Tùy lập quốc tới nay, không xuất hiện một Hoàng Đế hoa mắt ù tai nào. Đây chẳng phải là một chuyện tốt với Đại Tùy đó sao?
- Chuyện tốt?
Dương Dận cả giận nói:
- Đối với người của Dương gia mà nói, đây chính là cơn ác mộng! Lúc nào trên đỉnh đầu cũng có một thanh dao găm khát máu, ngươi cảm thấy đó là chuyện tốt? Cho nên lúc ta biết chuyện, ta không nhịn được nghĩ, nếu ta làm Hoàng Đế, việc đầu tiên chính là giết ngươi, giết không còn một mống.
Tướng quân áo giáp trầm mặc, sau đó khẽ thở dài một cái:
- Ác mộng này chỉ là ác mộng của Hoàng Đế, vốn không liên quan gì tới ngươi. Nếu không phải ngươi muốn đoạt ngôi vị Hoàng Đế, trăm phương ngàn kế tìm hiểu chuyện này, thì ngươi làm sao biết được? Nếu ngươi không biết thì ngươi sẽ không sợ hãi, việc này cũng không liên quan gì tới ngươi.
- Không liên quan?
Dương Dận chỉ vào ngực của mình, nói:
- Ta là người của Dương gia, vậy mà ngươi nói ta không liên quan?
Tướng quân áo giáp lại trầm mặc, qua thật lâu mới nói:
- Ta có thể cam đoan, ta không có một chút tư tâm nào, ta làm hết thảy đều vì Đại Tùy. Vì Đại Tùy, ta phải trả giá nhiều hơn bất kỳ ai.
- Đúng vậy a.
Dương Dận bi phẫn nói:
- Ngươi không có tư tâm, cho nên Vạn Tinh Thần mới yên tâm cho ngươi ngủ say nhiều năm như vậy! Nhưng sự ngủ say, sự bất diệt của ngươi, phải dựa vào máu của Hoàng tộc Dương gia để tẩm bổ! Bắt đầu từ Thái Tông, các đời Hoàng Đế về sau đều không thể ngủ yên, còn phải nghĩ cách làm sao duy trì xác chết không bị mục rữa. Không chỉ là như vậy, một khi ngươi đi ra ngoài, chỉ sợ sớm muộn gì Dương gia cũng không còn người nào sống sót!
- Ta sẽ lưu lại một người.
Tướng quân áo giáp bình tĩnh nói:
- Lúc trước Vạn Tinh Thần nói dùng biện pháp như vậy có thể cam đoan cứu được Đại Tùy nếu Đại Tùy rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, ta cũng đã chấp nhận biện pháp đó. Ngươi tưởng ta không muốn ngủ yên sao? Ngươi tưởng ta không muốn thanh tịnh sao? Ta nói rồi, ta không có tư tâm, ta sẽ chọn một người ưu tú nhất của Dương gia, tiếp tục quản lý quốc gia này. Tới lúc ta ra đi, ta tự nhiên sẽ ra đi.
- Từ bi gớm nhỉ!
Bởi vì kích động, nên cả người Dương Dận đều run rẩy:
- Cho nên trước khi tới Hoàng lăng, ngươi mới bắt toàn bộ hậu sinh của Dương gia tới đây? Còn giả vờ giả vịt lưu lại con của Húc Quận Vương Dương Khai. Bởi vì Dương Khai lập công lớn ở Tây Bắc cho nên ngươi mới bố thí?
Y giơ tay chỉ vào mặt tướng quân áo giáp:
- Ngươi muốn bọn ta bình tĩnh chấp nhận, không oán không hối?
Tướng quân áo giáp gật đầu:
- Vì Đại Tùy, không phải người của Dương gia phải trả giá hết thảy, không oán không hối đó sao?
- Vậy ngươi có muốn ta chủ động dâng bản thân lên không?
Dương Dận rống giận!
- Tốt.
Tướng quân áo giáp gật đầu:
- Ngươi đã thống khổ như vậy, thì ta liền xử lý ngươi trước.
Ông ta nắm lấy áo của Dương Dận, kéo lại gần rồi há miệng cắn vào cổ Dương Dận. Hầu kết của ông ta không ngừng phập phồng, Dương Dận vốn trắng mập giống như một quả bóng bị xì hơi, nhanh chóng khô quắt lại. Vị đại nhân vật từng hô mưa gọi gió này, giờ biến thành một thây khô trong tay một người không rõ lại lịch tại chính Vương phủ của mình.
Một lúc lâu sau, tướng quân áo giáp buông tay ra, thi thể khô quắt của Dương Dận chậm rãi ngã xuống.
Ông ta lau vết máu ở khóe miệng, nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở mắt ra:
- Vẫn là trực hệ có máu bổ nhất. Máu của đám hậu sinh kia tuy đầy sinh khí nhưng chung quy vẫn nhạt dần. Sớm biết chỉ cần một mình ngươi có thể khiến vết thương của ta hồi phục, vậy thì ta cần gì lãng phí nhiều máu như vậy…Người của Dương gia, máu của các ngươi là để tẩm bổ cho ta. Nếu lúc trước quyết định lưu lại ta, thì nên chuẩn bị sẵn sàng hy sinh cho ta.
Ông ta giãn người một cái, cảm thấy rất thoải mái.
- Nếu…bổ thêm một chút, liệu mình có sống lại không?
Sống lại.
Y nhấn mạnh hai từ này, cực kỳ quỷ dị.
- Ta sẽ lưu lại một người…một người…
Tướng quân áo giáp lẩm bẩm, xoay người rời đi.
Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu lên cỗ thi thể khô quắt. Trên nhánh cây một giọt sương rơi xuống, rơi vừa đúng vào thi thể của Dương Dận. Ánh nắng và mưa có thể khiến cây khô nẩy mầm, nhưng lại không cứu được y.
Cũng không cứu được rất nhiều người.