Phương Giải ngồi trên ghế đá, lẳng lặng nghe, cố gắng khống chế tâm tình của mình. Cái câu ‘Tang Loạn có một tọa ky là một hùng sư màu trắng’ như búa tạ đập vào lòng hắn, nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại, bởi vì hắn biết trong chuyện xưa sẽ có đáp án mà hắn cần.
Tang Táp Táp tay chống cằm, có chút thất thần nhìn hoa mẫu đơn, cổ tay trắng mượt mà, ngón tay nhỏ nhắn, tinh tế.
- Cách Đại Tuyết Sơn rất xa, xa hơn về phía tây chừng ba nghìn dặm có một ngọn núi tên là núi Ngộ Đạo. Cái tên này là hậu nhân sửa lại. Ở nơi đó, mọi người vẫn tôn Tang Loạn là Thánh Phụ, tuy rằng hiện tại nơi đó đã không còn mấy người…Bọn họ là người duy nhất chiếm được ích lợi từ khi Tang Loạn gieo rắc nỗi sợ hãi lên phương tây. Tuy rằng sau Tang Loạn, Đại Luân Minh Vương và gia tộc Hoàng Kim đã mang tới tai họa cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn rất tôn kính Tang Loạn, không hề ruồng bỏ. Bởi vì những tài vật mà Tang Loạn chinh phục phương tây, phần lớn chở về núi Ngộ Đạo rồi phân phát cho những người ở đó, hay chính là bộ tộc của Tang Loạn.
Tang Táp Táp quay đầu nhìn Phương Giải, cười áy náy:
- Lược bỏ đoạn đó, nói tới chuyện Tang Loạn chinh phục đại thảo nguyên đi…Tang Loạn ở dưới một gốc cây tang trên núi Ngộ Đạo ngộ đạo. Hắn vốn là cô nhi, nhưng từ nhỏ đã được các bà con chiếu cố, lớn lên trong sự ấm áp. Hắn không biết mình họ gì, dân bản xứ đều gọi hắn là Thái Đầu, bởi vì hắn ăn cơm của bách gia mà lớn lên. Hắn ở dưới cây tang bắt đầu tu hành, nên hắn lấy họ mình là Tang.
- Mà ở đại thảo nguyên, nhắc tới hai chữ Ác ma, là nói tới loạn lạc chết chóc.
Tang Táp Táp chậm rãi nói:
- Dân chúng ở núi Ngộ Đạo sinh hoạt không được tốt lắm, bởi vì nơi đó có đất đai cằn cỗi. Tang Loạn từng thề rằng, sẽ xây rất nhiều rất nhiều tòa nhà lớn ở dưới chân núi Ngộ Đạo, để cho dân chúng ở. Sẽ cho dân chúng ở đây có thịt ăn không hết, có quần áo mới mặc không hết. Lúc ấy hắn còn con nít, nên không ai để ý tới lời của hắn. Bọn họ sẽ cười thiện ý, sau đó xoa đầu hắn, nói rằng, bọn ta chờ ngươi tới xây phòng lớn, phát thịt phát quần áo mới.
- Về sau, Tang Loạn lớn lên, mỗi ngày hắn đều ở dưới cây tang trầm tư. Mọi người đều cảm thấy hắn rất kỳ quái, không trồng trọt kiếm cái ăn mà ngày nào cũng ngẩn người như vậy. Có người nói hắn lười biếng, có người nói hắn bị điên rồi. Vì thế mọi người dần dần ghét bỏ hắn, cảm thấy hắn là một người không có thuốc chữa rồi. Nhưng Tang Loạn không tức giận với thái độ thay đổi của bà con, hắn vẫn như cũ, nói những chuyện không đâu, chỉ khác một điều là không được mọi người phụ họa và khen ngợi như lúc còn bé.
- Có một lần, Tang Loạn ngồi dưới cây tang mấy tháng, không ăn uống gì.
Tang Táp Táp có chút buồn bã nói:
- Có lẽ lúc đó dân chúng dưới núi chân núi Ngộ Đạo đã không thích hắn nữa rồi, nên mặc kệ sự sống chết của hắn. Hắn cứ ngồi như vậy dưới gốc cây tang, nhưng không chết khát chết đói. Thẳng tới khi lá rụng của cây tang phủ kín người hắn, con nhện kết lưới trên người hắn,, hắn bỗng nhiên đứng dậy cười cười, bởi vì hắn rốt cuộc hiểu như thế nào là tu hành. Hắn giang hai tay ra, lá rụng của cây tang liền bị thiêu rụi. Hắn nắm tay lại, cây tang mọc mầm mới trong gió đông lạnh buốt.
- Sau đó hắn đi xuống núi Ngộ Đạo, chào từ biệt dân chúng, nói rằng ta sắp phải đi xa, có khả năng rất lâu nữa mới trở về. Lúc ta trở về, ta sẽ xây cho mọi ngươi tòa nhà lớn, cho mọi người quần áo mới. Mọi người khinh bỉ nhìn hắn, không ai quan tâm. Nhưng Tang Loạn không phật lòng, hắn sửa sang lại quần áo của mình rồi rời khỏi núi Ngộ Đạo. Mọi người phát hiện, không biết từ khi nào, có một con sư tư nhỏ lông trắng đi bên cạnh hắn. Nó rất nhỏ, ngốc ngếch bước theo chân Tang Loạn.
- Lúc dân chúng núi Ngộ Đạo nhìn thấy lại Tang Loạn, hắn đã cưỡi hùng sư màu trắng, mặc quần áo bằng vàng sáng lấp lánh, mang theo quân đội nhiều không đểm xuể, cùng tài vật cũng không dếm xuể.
Tang Táp Táp dừng lại một lát, dường như đang nhớ lại:
- Sở dĩ ta biết được những điều này, là vì Tang Loạn biết mình sẽ trở thành một vĩ nhân, một vĩ nhân siêu việt tiền nhân, cho nên hắn ghi chép lại từng ngày sau khi rời khỏi núi Ngộ Đạo. Bất kể là chuyện gì hắn đều ghi chép lại.
- Trong bút ký của hắn, hắn từng kể lại cảm giác khi hắn lần đầu tiên giết người, hắn nói…”Cảm giác này rất kỳ diệu, lúc đầu ta cảm thấy sợ hãi, về sau lại hưng phấn. Ban đêm lúc mơ thấy cảnh tượng đó, ta biết rằng mình dần dần mê luyến cảm giác đó rồi.”
Lời này khiến tim Phương Giải đập thình thịch, hắn biết mầm mống ác ma bắt đầu xuất hiện trong tim Tang Loạn.
Tang Táp Táp tiếp tục nói:
- Người đầu tiên mà hắn giết chết, chính là một thủ lĩnh của một bộ tộc nhỏ trên thảo nguyên. Hắn bảo thủ lĩnh bộ tộc kia quỳ xuống lạy mình, thủ lĩnh bộ tộc kia tất nhiên là không đồng ý, vì thế Tang Loạn chỉ tay về phía y, y liền biến thành một bộ xương khô. Tất cả mọi người sợ hãi, vì thế đều quỳ xuống.
- Tang Loạn mang theo mười chín dũng sĩ từ bộ tộc nhỏ này. Đó là những nam tử cường tráng được hắn lựa chọn. Mười chín người này về sau được xưng là mười chín Loạn Ma. Bọn họ được Tang Loạn truyền cho lực lượng, truyền cho tu vị. Lúc đó có lẽ tu vị của mười chín người này cũng không cao, nhưng bởi vì bọn họ là nhóm người tu hành đầu tiên, cho nên người trong thảo nguyên ghi lại mười chín người này rất hùng mạnh, cũng rất tàn ác. Tang Loạn chẳng những giúp bọn họ mở ra cánh cửa tu hành, còn mở ra cánh cửa đi tới hố sâu dục vọng.
- Mười chín người này bởi vì càng ngày càng lấy được nhiều, nên bọn họ càng ngày càng tham lam. Giết chóc về sau, hơn nửa là do mười chín người này khởi xướng. Sau khi bọn họ rời khỏi bộ lạc nhỏ kia, ngày thứ ba thì tới một bộ lạc nhỏ khác. Người của bộ lạc này dùng trà bơ, rượu sữa ngựa và thịt tiếp đón bọn họ, mà bọn họ lại dùng loan đao để trả lại. Lúc này đây, Tang Loạn mang theo mấy trăm người của bộ lạc đó. Đây là nhóm binh lính đầu tiên của hắn.
- Năm tháng kế tiếp, ngày nào cũng như ngày nào, chỉ có chém giết, không có thứ nào khác. Bọn họ cướp đoạt từng bộ tộc một, mang đi chiến mã và nam nhân. Đội ngũ của Tang Loạn càng ngày càng lớn mạnh, không ai có thể ngăn cản được bước chân chinh phục đại thảo nguyên của hắn.
Tang Táp Táp liếc nhìn Phương Giải một cái, có chút thương cảm.
…
…
- Hắn chỉ mất mười năm, toàn bộ thảo nguyên đều biến thành vật sở hữu của hắn. Mọi người phải quỳ lạy để thể hiện sự tôn kính với hắn, bằng không sẽ bị quất roi. Mọi người phải dâng ra hết tài vật, người nào kháng cự sẽ bị quân đội của hắn giết chết. Cũng không biết từ khi nào, trong đáy lòng mọi người bắt đầu gọi hắn là Ác ma, gọi đội quân dưới tay của hắn là dao mổ của Ác ma. Từ đó trở đi, mọi người bắt đầu hy vọng có một anh hùng xuất hiện cứu vớt bọn họ.
Lúc kể tới đây, Tang Táp Táp rút ra một cuốn sách dày cũ nát từ ống tay áo rộng thùng thình đưa cho Phương Giải:
- Đây là bút ký của Tang Loạn, ghi lại cuộc sống trong mười năm của hắn.
- Vì sao chỉ có mười năm?
Phương Giải nhận lấy cuốn sách, tò mò hỏi.
- Bởi vì mười năm sau, hắn liền không còn hứng thú với bất kỳ chuyện gì.
Tang Táp Táp nói:
- Hắn chiếm được tất cả, cho nên coi thường tất cả. Những thu hoạch này không còn khiến hắn hưng phấn nữa, cho nên hắn sẽ không ghi chép tiếp. Ngoại trừ vợ của hắn ra, hắn chẳng còn hứng thú với bất kỳ chuyện gì.
Nàng thấy Phương Giải tùy ý lật vài tờ, nói:
- Cái trang mà ngươi đang lật xem, là ghi lại ngày đầu tiên hắn mang theo quân đội hùng mạnh trở lại núi Ngộ Đạo.
Phương Giải khẽ nhíu mày, cúi đầu đọc.