Trong hắn động truyền tới thanh âm.
Dương Kỳ nhìn hắc động có vẻ như sâu không thấy đáy kia, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
- Hóa ra là như thế…làm sao ngươi lại cho Đại Tự Tại một cơ hội như vậy?
Sâu trong hắc động truyền tới một tiếng thở dài:
- Sáu mươi năm trước, trong lúc nhàm chán ta nghĩ ra được một biện pháp tự làm mình vui vẻ. Lúc ấy chỉ là nghĩ có lẽ cuộc sống sau này sẽ thú vị hơn, ai mà ngờ lại không khống chế được mà tự làm hại bản thân. Trận chiến giữa ta và ngươi vào mười mấy năm trước, tuy rằng ta thắng, nhưng ta bị kiếm của người phàm như ngươi gây tổn thương. Tổn thương càng thêm tổn thương, khiến cho ta lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi trong hàng nghìn năm qua. Cho nên…mấy năm này ta vẫn tính toán thu hồi những thứ mất đi, lại không ngờ Đại Tự Tại khám phá ra điểm đó, thừa dịp lúc tinh lực của ta hao hết không thể khôi phục lại được, y dùng phàn lung nhốt ta.
- Cho nên ngươi cố ý dẫn ta đến đây.
Dương Kỳ thản nhiên nói một câu.
- Đúng vậy.
Ở sâu trong hắc động truyền tới tiếng bước chận nhẹ:
- Lúc ấy tinh lực của ta hao hết, Đại Tự Tại dùng máu của ta phong nhập vào phàn lung, phàn lung như thú hoang, dính máu của ai sẽ không ngừng hút nội kình của người đó, đến khi hút sạch mới thôi. Đại Tự Tại không dám giết ta cho nên mới dùng biện pháp đó. Phàn lung hút nội kình của ta nhập vào đại địa, mà vì phàn lung có máu của ta, cho nên ta không thể tự mình phá được. Vì vậy, mà ta mới dẫn dắt ngươi phá cái phàn lung này.
Lời này vừa nói xong, lão tăng mặc áo bào cũ nát chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của Dương Kỳ. Thoạt nhìn người này rất già nua, bước lên mỗi bậc thang đều thở dốc một tiếng, nhưng tốc độ của y nhanh không thể tin nổi. Lúc nói chuyện y mới ở đáy hắc động, nhưng nói xong đã đi lên trên rồi.
Dương Kỳ nhìn bốn phía vách động vẽ những đồ án quỷ dị khó hiểu, khẽ gật đầu:
- Cái gọi là phàn lung, là một phù trận. Dính máu của ai, người đó liền không thể thoát thân, thẳng tới khi hút khô tinh lực mới thôi. Với tu vị của ngươi, sao phải làm ra thứ này?
Lão tăng tò mò liếc nhìn Dương Kỳ một cái, tò mò giống như lần đầu tiên nhìn thấy y vậy.
- Ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi biết nhiều như vậy.
Lão tăng lắc đầu:
- Rõ ràng ngươi chỉ là người bình thường không có gì lạ, lại trở thành một trong những người đứng trên đỉnh thế gian này. Với thể chất của ngươi, tu hành đã gian nan rồi, tại sao có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay? Mà ngươi chỉ tu luyện kiếm ý, nhưng bất kỳ chiêu thức nào ngươi chỉ cần liếc cái liền biết được cách phá. Ngươi làm sao làm được như thế?
Dương Kỳ nhìn lão tăng kia, chân thành nói:
- Bởi vì tất cả kỳ tích trên thế giới này, kỳ thực đều do người phàm sáng tạo ra. Cho nên ánh mắt của người phàm là sáng nhất. Tâm của người phàm, là thấu triệt nhất. Tư tưởng của người phàm, là rộng rãi nhất. Tiến cảnh của người phàm, vĩnh viễn không có giới hạn.
- Ngươi vẫn cho rằng nhân định thắng thiên.
Lão tăng có chút bất đắc dĩ nói:
- Vì sao ngươi không tin trời?
- Ta tin.
Dương Kỳ nói:
- Ta tin sự tồn tại của trời, nhưng ta không tin vào thần uy kia. Cái gọi là trời, chính là mặt trời, trăng sao, vạn vật đại địa, bốn mùa luân chuyển, những thứ tồn tại một cách tự nhiên. Chỉ là do trời quá phiêu miểu, cho nên mới khiến người nhìn không thấu, tưởng rằng trời rất cao rất cao, phía trên là những thần linh cai quản cuộc sống. Những thứ như mây gió, sấm sét, mưa tuyết được mọi người nói là thần phạt, kỳ thực nó cũng chỉ là thiên nhiên mà thôi, không phụ thuộc vào suy nghĩ của bất kỳ ai. Khi trí tuệ và kinh nghiệm của một người tới một độ cao nào đó, sẽ khám phá ra những thứ này, rồi dùng những biểu hiện giả dối để lừa gạt dân chúng. Đây là cái gọi là thần.
Lão tăng nhìn Dương Kỳ như nhìn một con quái vật:
- Ngươi vẫn luôn nhìn thế giới với ánh mắt bất đồng như vậy?
Dương Kỳ gật đầu:
- Bởi vì ta thấy đều là chân tướng.
- Nếu như ta và ngươi không phải là kẻ địch, vậy thì ta và ngươi có thể hợp tác với nhau lừa gạt cả thế giới này rồi.
Lão tăng cảm khái nói:
- Đáng tiếc…ngươi chỉ lừa gạt chính mình. Ngươi cho rằng ngươi có thể chiến thắng hết thảy, chỉ là tự lừa gạt mình mà thôi. Mà sai lầm lớn nhất của ngươi hiện tại, chính là không nên giúp ta đánh vỡ phàn lung.
Dương Kỳ nhìn y, rất nghiêm túc trả lời:
- Ta cố ý đấy.
…
…
Hạng Thanh Ngưu há miệng thở hổn hển, thân mình run rẩy kịch liệt, máu chảy ra từ khóe miệng, rơi tích tách xuống đất, rất nhanh tụ thành vũng máu. Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại Tự Tại vẫn ngồi ngay ngắn trên hoa sen ở không trung, nhổ một bãi nước bọt dính máu rồi lại đứng thẳng người.
Lúc này, Hạng Thanh Ngưu rất chật vật.
Đạo bào màu đen trên người đã bị rách tươm, lộ ra vết thương da thịt.
Cách y không xa, La Hán kim thân bị nứt vỡ rồi dần dần biến mất.
Mà lá chắn Thái Cực và trường kiếm màu xanh trong tay cũng nhạt đi
La Hán kim thân kia quá khó chơi, tu vị đã là Cận Thiên Cảnh, vả lại không có sinh mạng, còn khó ứng phó hơn cả người tu hành. Hạng Thanh Ngưu không biết Huyễn Hóa Chi Thuật này của Phật tông, cũng là lần đầu tiên giao đấu với người tu hành hùng mạnh như thế. Cho dù có thắng lợi, thì cái giá phải trả cũng cực cao.
- Nếu cho ngươi vài năm, có lẽ ngươi sẽ thành một đối thủ xứng tầm.
Đại Tự Tại ngồi khoanh chân trên bảo tọa hoa sen, có chút thương hại nhìn Hạng Thanh Ngưu:
- Với tuổi của ngươi đã có tu vị như vậy, nhìn khắp thiên hạ cũng không tìm thấy người thứ hai. Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ tới Thông Minh Cảnh, không ngờ ngươi lại nhìn thấu tầng kia rồi…Có lẽ ngay cả ngươi cũng không biết Cận Thiên Cảnh và Thông Minh Cảnh khác nhau ở chỗ nào, chênh lệch cỡ nào. Thật đáng tiếc, mầm non tốt như vậy nếu ở Phật tông bọn ta, tất sẽ tỏa sáng rực rỡ.
- Ta sẽ cho mông ngươi tỏa sáng rực rỡ.
Hạng Thanh Ngưu hít sâu một hơi, sau đó giơ trường kiếm ánh sáng lên:
- Đánh tiếp!
Đại Tự Tại vừa định nói chuyện thì nhìn thấy ánh sáng vàng rực trên bầu trời. Y lập túc nhếch miệng:
- Sư huynh Dương Kỳ của ngươi tưởng rằng trong Đại Luân Tự chỉ có Minh Vương và ta là đối thủ của y thôi sao? Phật tông có nội tình ngàn năm, người như các ngươi làm sao có thể nhìn thấy được.
Y vừa dứt lời, bầu trời màu vàng đột nhiên lại thu về.
Y liền biến sắc, lẩm bẩm:
- Tu vị của Dương Kỳ sao lại tiến triển nhanh như vậy? Không phải y bị thương sao? Sao còn tiến bộ hơn?
- Ngươi sợ?
Hạng Thanh Ngưu cười lạnh một tiếng, sau đó một thanh cự kiếm đột ngột xuất hiện chém xuống. Đại Tự Tại chắp tay lại, hai bàn tay vàng rực thật lớn xuất hiện trước người kẹp lấy kiếm khí, y nhìn Hạng Thanh Ngưu nói:
- Tính sai…hóa ra các ngươi đã bàn bạc từ trước, ngươi cố ý cầm chân ta.
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả:
- Ngươi vẫn chưa đến mức quá ngu.
Đại Tự Tại nhíu mày:
- Vậy tiêu diệt ngươi trước đã, rồi tới sư huynh của ngươi.
Y bấm ngón tay, đầu ngón tay có một giọt máu nhỏ. Đại Tự Tại dùng giọt máu này vẽ một cái phù rất phức tạp trên không trung.
Sau đó, trên bầu trời xuất hiện một đại ấn.
Đại ấn này che khuất bầu trời, thế nặng như Thái Sơn.
Quá lớn, quá nặng, quá dữ dội.
Hạng Thanh Ngưu biến sắc, tay trái cầm lá chắn Thái Cực hướng lên trên, cắn răng một tiếng. Lá chắn Thái Cực vốn ảm đạm liền sáng rực lên, trong nháy mắt biến lớn, tiếp đón đại ấn kia. Lá chắn Thái Cực và đại ấn vừa chạm vào nhau, cả tòa Đại Tuyết Sơn trở nên chấn động mãnh liệt. Tuyết đong ngàn năm trên đỉnh núi đổ ầm ầm xuống, tạo thành một trận tuyết lở thật lớn.
Lá chắn Thái Cực chỉ giữ vững được hai phút liền trở nên ảm đạm, Hạng Thanh Ngưu dù đã dùng hết toàn lực vẫn không thể địch lại Đại Tự Tại.
Lúc đại ấn kia sắp rơi xuống đầu Hạng Thanh Ngưu, thì một tia sáng lao tới, đẩy đại ấn lên cao, sau đó ném đại ấn về hướng Minh Vương điện bên kia. Đại Tự Tại biến sắc, nhưng không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn đại ấn đập vào Minh Vương điện. Tòa kiến trúc khổng lồ kia lập tức sụp đổ.
- Xuống núi, đừng quay lại nữa.
Dương Kỳ dùng một tay tiếp đại ấn, một tay nhấc Hạng Thanh Ngưu lên rồi ném mạnh xuống núi. Hạng Thanh Ngưu giống như đạn pháo bay xuống chân núi, căn bản không thể phản kháng. Lực lượng thật lớn khiến Hạng Thanh Ngưu bay thẳng xuống chân núi Đại Tuyết Sơn. Trước khi rơi xuống đất, kình khí mà Dương Kỳ lưu lại trong người Hạng Thanh Ngưu bộc phát, giúp Hạng Thanh Ngưu giảm tốc độ xuống. Bằng không Hạng Thanh Ngưu đã biến thành đống thịt nát rồi.
Hạng Thanh Ngưu ngẩng đầu nhìn lên núi, đâu còn thấy bóng dáng của Nhị sư huynh nữa.
- Trở về, nếu như đệ lại lên núi, thì tình cảm giữa ta và đệ chấm dứt ở đây! Ta có thể không có một sự đệ nào, nhưng Trung Nguyên không thể không có Đạo Tôn!
…
…
Phương Giải nghe xong, cảm thấy như một hòn đá chặt trong lòng.
- Ngươi không thấy Vương gia sống hay chết?
Hắn hỏi.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, ngữ khí trầm trọng nói:
- Nhị sư huynh nói rất đúng…Trung Nguyên….không thể không có Đạo Tôn.