Mục lục
Tranh Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Giải dẫn theo đội ngũ nghỉ ngơi và chỉnh đốn trong núi Mang Đãng chừng năm ngày. Ngoại trừ phái thám báo đi tìm hiểu tin tức ra, những binh lính không được ra ngoài, chỉ ở trong rừng nghỉ ngơi. May mà trong núi có nhiều hang động đá vôi, gặp phải mưa lớn không tới nỗi ướt sũng. Phương Giải nhìn mưa như trút ở bên ngoài hang động, nghe đám binh lính nghị luận phía sau.

Có người nói mưa to là do ông trời gặp cảnh bất công liền rơi lệ. Mà ở hoàn cảnh này chính là khóc vì cái chết của Dương Ngạn Nghiệp.

Phương Giải nghe xong chỉ im lặng.

- Đại Tùy thực sự quá lớn.

Hoàn Nhan Vân Thù ngồi cách hắn không xa, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào trời mưa bên ngoài:

- Ở Bắc Liêu bọn ta, nếu không đi ra ngoài thì cả đời cũng không nhìn thấy được mưa, mà chỉ có tuyết. Lúc ta rời khỏi Bắc Liêu tới Đại Tùy, mới hiểu được cái gì là bốn mùa. Phụ hãn đã từng nói, nếu Hoàng Đế bệ hạ của Đại Tùy mà đồng ý, ông ấy tình nguyện dẫn theo tộc nhân Bắc Liêu tới Đại Tùy để làm thần tử, kể cả không còn làm Đại Hãn nữa, ông ấy cũng nguyện ý.

- Phong cảnh bốn mùa đẹp như vậy, giang sơn đẹp như vậy, nếu không có chiến tranh, thì người Tùy nhất định sống trong sự hạnh phúc, yên bình.

- Chỗ của bọn ta không có phong cảnh tươi đẹp bao la hùng vĩ như Đại Tùy, bọn ta cũng rất cẩn thận không để cho chiến tranh xảy ra. Hàng năm người Mông Nguyên đều lấy cớ giết người, Phụ hãn liền dẫn theo bọn ta đi sâu vào trong núi lớn. Bên trong đấy lạnh hơn nhiều, chỉ cần một trận bão tuyết đổ xuống, cho dù dã thú trời sinh không sợ rét lạnh cũng không chịu nổi. Trên đường đi tới Đại Tùy, ra rốt cuộc hiểu được vì sao Phụ hãn một mực lùi bước và nhường nhịn…

- Hóa ra dù bão tuyết mãnh liệt hơn nữa, cũng không gây tổn thất bằng chiến tranh.

Phương Giải đang ngẩn người, không biết có nghe được lời Hoàn Nhan Vân Thù nói hay không. Nàng nhìn hắn một cái, có chút thất vọng.

- Chẳng mấy người thích chiến tranh.

Phương Giải nhìn làn mưa, lẩm bẩm nói:

- Nhưng trên thực tế, phần lớn những người không thích chiến tranh, lại phải cuốn theo số lượng nhỏ những người thích chiến tranh kia. Quyền phát động chiến tranh, luôn nằm trong tay số ít đó.

- Chiến tranh khiến người ta trở thành ác ma.

Hoàn Nhan Vân Thù thấy hắn rốt cuộc để ý tới mình, ngẫm nghĩ một lát liền nói ra quan điểm:

- Phụ hãn nói qua, người Tùy ôn hòa hơn người Mông Nguyên gấp trăm lần. Tuy bọn họ kiêu ngạo nhưng bọn họ nhiệt tình hiếu khách. Lần trước ta cùng ca ca đi tới thành Trường An, liền biết Phụ hãn không lừa gạt ta. Ta thấy được một Đại Tùy phồn vinh, đầy sức sống. Nhưng lần này, ta lại thấy một đám một đám người bị chiến tranh bức thành điên rồi, người ăn thịt người.

Nàng hỏi Phương Giải:

- Có phương pháp nào có thể ngăn cản được chiến tranh không?

Phương Giải trầm mặc một lúc, rồi nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

- Chiến tranh.

Hoàn Nhan Vân Thù sửng sốt, sau đó ánh mắt tối lại:

- Dùng chiến tranh ngăn cản chiến tranh…thật là một phương pháp tàn nhẫn.

- Có người từng nói…

Phương Giải nói:

- Nhân loại ti tiện, vết sẹo lành lặn liền quên đau. Chiến tranh mang tới cho con người ta bi thương và chia cách. Chiến tranh kết thúc, trong vài năm tới vài chục năm, mọi người đều đã cảnh giác, không muốn lại xảy ra chiến tranh nữa. Nhưng qua mấy chục năm, những người đã từng trải qua chiến tranh lần lượt chết đi, tham vọng mới lại nảy mầm, sau đó chiến tranh lại bắt đầu.

- Không có hòa bình vĩnh viễn sao?

Hoàn Nhan Vân Thù hỏi.

- Có.

Phương Giải trả lời:

- Chỉ khi con người chết sạch.

Hoàn Nhan Vân Thù không ngờ lại là đáp án đấy, thật lâu không nói gì.

- Giác Hiểu, nếu hiện tại huynh có đầy đủ quyền thế, địa vị, có thể kêu gọi được rất nhiều người, huynh có biện pháp khác để ngăn cản chiến tranh không?

Mộc Tiểu Yêu hỏi.

Phương Giải lắc đầu:

- Không có.

- Cái này giống với thù hận. Chẳng hạn như họ Vương giết họ Lý, con của họ Lý thời khắc muốn báo thù, sau đó giết họ Vương. Hậu nhân của họ Vương cũng thời khắc muốn báo thù, sau đó giết họ Lý. Tới lúc một bên xuất hiện người yếu đuối hoặc là người nhân từ không muốn dây dưa nữa, thì một phương khác sẽ cảm thấy đối phương sợ rồi nên sẽ càng thêm bắt nạt.

- Nếu vài năm sau, vài chục năm sau, cả hai nhà đồng thời xuất hiện người yếu đuối hoặc là người nhân từ thì sao?

Hoàn Nhan Vân Thù hỏi.

- Như vậy sẽ có một họ Lưu, họ Trương, hoặc là họ Triệu xuất hiện. Nếu người hai nhà đều yếu đuối, sẽ bị nhà thứ ba ức hiếp. Nếu hai nhà đều là người nhân từ, vậy thì nhà thứ ba sẽ ức hiếp ác hơn. Con người vốn là vậy, miệng hô phải làm việc thiện, phải đoàn kết, yêu thương nhau, kỳ thực trong lòng đều đang suy nghĩ biến đồ đạc của người khác thành của mình. Ghen tỵ với người mạnh hơn mình, ức hiếp người yếu hơn mình.

Phương Giải day day hàng lông mày, cảm thấy lời của mình hơi u ám, vì thế cười nói:

- Đương nhiên, thế gian này còn có rất nhiều việc quang minh, khiến lòng người ấm áp.

- Ngươi có phải là người quang minh không?

Hoàn Nhan Vân Thù hỏi.

Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, rồi lắc đầu:

- Không phải.

Hoàn Nhan Vân Thù dừng một lát, cười tự giễu:

- Ta cũng không phải, ít nhất, ta từng giây từng phút muốn giết sạch người Mông Nguyên, không để lại một mống.

- Có đôi khi muốn hủy diệt một bộ tộc, không cần phải giết sạch người của bộ tộc đó.

Phương Giải nói:

- Cô cũng có thể chinh phục bọn họ, sau đó biến bọn họ thành nô lệ. Hủy diệt toàn bộ văn hóa và lịch sử của bộ tộc này, lại trải qua một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm, dù bộ tộc này vẫn tồn tại, kỳ thực đã diệt vong rồi.

- Vậy ta sẽ chinh phục Mông Nguyên.

Hoàn Nhan Vân Thù giơ giơ nắm đấm, chân thành nói:

- Khiến bọn họ đều biến thành nô lệ của ta, vĩnh viễn thành nô lệ của người Bắc Liêu bọn ta.

- Phương Giải, ngươi muốn chinh phục cái gì?

Nàng hỏi.

Lúc nàng hỏi vấn đề này, những người xung quanh không hẹn mà cùng nhìn về phía Phương Giải, chờ đợi câu trả lời của hắn.

- Ngày mai.

Phương Giải giãn người một cái, đưa ra đáp án nằm ngoài dự liệu của mọi người.

- Ngày mai?

Hoàn Nhan Vân Thù không hiểu, cho nên nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, Mộc Tiểu Yêu không hiểu, nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến. Trầm Khuynh Phiến cảm thấy mình hơi hơi hiểu, nhưng lại không rõ ràng cho lắm.

Trác Bố Y liếc nhìn Phương Giải, rùng mình một cái.

AI có thể sở hữu ngày mai?





Phương Giải nhìn mưa to bên ngoài hang động, vì mưa quá dày, nên không nhìn được cảnh vật phía trước. Toàn bộ thế giới như trở nên mù mịt, không thấy rõ cho lắm.

Đề tài tới đây dường như kết thúc, Phương Giải không còn hứng thú nói nữa. Mấy nàng đều đang nghiền ngẫm lời nói của Phương Giải, sau đó tìm lý giải của riêng mình.

Trong lúc trầm mặc, không ai phát hiện mắt Phương Giải trợn trừng. Hắn cứ đứng như vậy ở cửa hang, nước mưa xối vào quần áo của hắn, nhanh chóng ướt đẫm.

Trầm Khuynh Phiến và Trác Bố Y là người đứng lên đầu tiên sau đó đứng ở phía sau hắn, sắc mặt nghiêm túc. Đại Khuyển đã đeo móng vuốt vào tay, nhưng ánh mắt đầy hoảng sợ.

Phương Giải lắc đầu, thản nhiên nói:

- Tất cả lưu lại.

- Vì sao?

Trầm Khuynh Phiến hỏi.

Phương Giải nhìn về phía Đại Khuyển:

- Có ngửi thấy sát khí không?

Đại Khuyển thì thào:

- Chưa từng ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc như vậy, còn mãnh liệt hơn cả trận mưa này…

- Cho nên nếu các ngươi cùng đi ra ngoài, đều sẽ chết.

Phương Giải bình tĩnh nói

- Ta không ngửi thấy sát khí, nhưng ta có thể cảm giác được y đang ở biên giới muốn giết người.

Nói xong câu đó, Phương Giải đi ra khỏi hang động.

Đi trong màn mưa, nước mưa tràn vào con mắt nên tầm mắt càng thêm mờ hồ, nhưng Phương Giải lại thấy rõ ràng cách đó không xa có một người cầm ô đứng trên đường núi, đang nhìn về phía mình. Mưa quá lớn, cái ô đã bị phá nát, nhưng tay cầm cán ô vẫn vững vàng như cũ, không hề lay động một chút nào.

Quần áo của y đã ướt đẫm, có lẽ ngay cả y đều quên sự tồn tại của cái ô.

Thậm chí quên cả sự tồn tại của cơn mưa.

Phương Giải tới trước mặt người này, nhìn y. Hàn ý trong mắt người này quá mãnh liệt, dường như ngay cả nước mưa xung quanh cũng phải bị đông cứng. Phương Giải không chút nghi ngờ nào, nếu không phải người này áp chế lửa giận thì nói không chừng máu đã chảy thành sông rồi. Thế gian này không có nhiều người có thể khiến thế gian máu chảy thành sông, mà người trước mặt này tuyệt đối có tư cách đó.

- Vì sao không quay về?

Người đối diện hỏi.

- Sợ.

Phương Giải trả lời.

- Sợ cái gì?

- Sợ chết.

- Không sợ hiện tại ta sẽ giết con sao?

- Sợ.

- Có trở về không?

- Không trở về.

- Sợ chết cũng không trở về?

- Không trở về.

Người này hỏi ngắn gọn, hắn cũng trả lời ngắn gọn.

- Ta sắp trở lại Ung Châu rồi.

Người đối diện trầm mặc một lúc, rồi nói:

- Lần này trở về muốn giết một số người, cho nên ta không muốn giết người bây giờ. Bây giờ giết nhiều người, sẽ khiến huyết khí trong lòng ta giảm đi. Cho nên ta còn đứng ở chỗ này bình thản nói chuyện với con. Nhưng không phải là ta vẫn có thể giữ được sự bình thản đó.

Phương Giải nhíu mày:

- Trước tiên nói vì sao phải đột nhiên quay về Ung Châu.

- Có kẻ giết La Văn.

- Ừ.

Phương Giải ừ một tiếng, lý do này còn có thể, nhưng không đủ.

- Có kẻ giết Chiêm Diệu.

- Ừ?

Lý do này, đủ rồi.

- Có người bắt thê tử của ta.

Lúc nói ra lời này, người đối diện rốt cuộc không chịu được gánh năng trên vai mà rên rỉ một tiếng, sau đó bốc cháy…Bốc cháy trong làn mưa, ngọn lửa bay lên trời, ngùn ngụt mà không bị diệt. Ngọn lửa rực rỡ quỷ dị như vậy, chiếu sáng cả màn mưa.

Lúc này Phương Giải mới tỉnh ngộ, trước khi tới đây cái ô không phải là bị mưa phá nát, mà là bị lửa thiêu đốt.

- Thích Nguyên?

Hắn hỏi.

- La Văn.

Người đối diện trả lời.

Phương Giải nhíu mày khó hiểu. Vừa rồi y đã nói La Văn chết rồi cơ mà.

- Cũng là Thích Nguyên…Y chiếm thể xác của La Văn, sau đó giết Chiêm Diệu, cướp đi binh quyền của Chiêm Diệu. Bởi vì hiện tại y là con cả ta, cho nên dù giết Chiêm Diệu nhưng không ai dám phản đối y. Sau đó y bắt thê tử của ta, cũng chính là mẹ ruột của con, tính toán lên làm một La Diệu khác.

Nói rất khó hiểu, nhưng Phương Giải đã hiểu.

- Trách không được.

Hắn trầm tư:

- Ta vốn không hiểu mục đích của Thích Nguyên cho lắm, hóa ra y rời khỏi Đại Tuyết Sơn là không có ý định trở về. Y chiếm thể xác của La Văn, giết Chiêm Diệu, cướp đi binh quyền của Ung Châu, là muốn trở thành ngươi…Dùng lính của ngươi, địa bàn của ngươi, xây dựng một tòa Đại Tuyết Sơn?

- Cho nên ta phải đi về, con cũng theo ta về.

- Dẫn binh trở về?

- Không.

Giọng điệu của La Diệu bình thản nhưng cực kỳ kiêu ngạo:

- Ung Châu là địa bàn của ta, binh lính là binh lính của ta. Y có thể cướp đi chỉ là thể xác của La Văn mà thôi. Nhưng chỉ cần ta trở về, còn ai sẽ đứng bên y nữa? Cho nên ta không cần dẫn theo quân đội. Thời khắc ta xuất hiện ở Ung Châu là thời khắc ta chiến thắng. Ta vốn tưởng rằng, y chạy tới đây là vì con, cho nên mới bắt buộc con lưu lại, bắt buộc con đi theo ta. Con muốn kỵ binh, ta cho con kỵ binh, con muốn giết người, ta liền đồng ý con giết người. Nhưng hiện tại ta mới hiểu, thì ra mình đã coi nhẹ dã tâm của con lừa ngốc kia.

- Tốt.

Phương Giải gật đầu:

- Mặc kệ ta có cái nhìn gì ngươi, ta phải trở về với ngươi.

Câu trả lời này khiến La Diệu có chút bất ngờ. Y nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc hỏi:

- Vì sao con đột nhiên quyết định theo ta trở về?

- Bởi vì hiện tại ta đã biết ngươi muốn giết người lắm rồi.

Phương Giải quay đầu nhìn thoáng qua những người trong hang động kia. Hắn không nhìn thấy, nhưng cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ.

- Con không cần theo ta trở về Ung Châu, nhưng con nhất định phải theo ta trở về đại doanh.

- Ngươi có nắm chắc giết một vị Thiên Tôn không?

Phương Giải hỏi.

La Diệu trầm mặc một lúc, sau đó thản nhiên nói:

- Ta có nắm chắc chém rụng nửa tòa Đại Tuyết Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK