Y phẫn nộ, căm tức, nhưng vô kế khả thi.
Tu vị của y cũng không thấp, ở trước mặt y, Phương Hận Thủy không có lực để hoàn thủ. Nhưng Ngô Nhất Đạo không chỉ có một mình. Phía sau Ngô Nhất Đạo còn có rất nhiều hộ vệ nội đình được Hoàng Đế lưu lại. Những người này giống như là Ly Nan, không thuộc về bất kỳ nha môn nào. Mà là nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng Đế. Mà quản lý những người này, lại là Tô Bất Úy.
Tu vị của Tần Lục Thất chắc chắn phải không thấp, bằng không Di Thân Vương Dương Dận đã không tính để y làm viện trưởng của Diễn Vũ Viện trong tương lai rồi. Tuy nhiên có thể nói rằng, Di Thân Vương hiểu quá rõ Hoàng Đế, nhưng lại hiểu quá ít về thành Trường An này. Di Thân Vương tưởng rằng mình nắm giữ thực lực tuyệt đối. Nhưng y đâu biết rằng, chỉ khi lên làm Hoàng Đế, mới được kế thừa những bí mật mà Hoàng Đế đời trước để lại.
Những bí mật, chỉ có một mình Hoàng Đế mới được biết.
Tần Lục Thất dẫn theo thuộc hạ xông lên mấy lần, cũng không thể tiến vào Đông cung Thái tử được. Đang lúc y lo lắng, thì cung nữ thân tín của Thái hậu từ cung Từ Thọ dẫn theo vài người tới.
- Thế nào rồi?
Cung nữ này cau mày hỏi Tần Lục Thất.
Tần Lục Thất đang nổi nóng, lười trả lời câu hỏi có chút ngu ngốc này. Bọn họ đang bị chắn ở ngoài Đông cung, nhìn là biết cần gì phải hỏi?
Cũng nữ già thấy sắc mặt của Tần Lục Thất khó coi, liền không hỏi nữa. Bà ta nhìn những người ngăn cản trước cửa Đông cung, cắn răng nói:
- Cùng xông lên. Hôm nay bất kể như thế nào cũng không thể thất bại. Ngươi nên biết, một khi sự việc thất bại, liên lụy không chỉ là Vương gia, mà còn có cả Thái hậu!
Tần Lục Thất hơi giận nói:
- Giờ vẫn còn sớm, các ngươi lộ mặt ra làm gì?
Cung nữ già lạnh lùng nói:
- Để ý nhiều như vậy làm gì. Tình hình bên ngoài cung hiển nhiên không thuận lợi. Nếu không mau chóng bắt Thái tử và Hoàng hậu, chỉ sợ Vương gia bên kia lành ít dữ nhiều. Vừa rồi ta đã phái người đi ra ngoài cung xem xét. Bốn phía quảng trường đã bị quân đội phong tỏa, căn bản là không thể đi qua được!
Tần Lục Thất biến sắc, gật đầu nói:
- Tốt, tất cả cùng xông lên!
Hai người liếc nhau một cái, sau đó đồng thời hành động.
Ngô Nhất Đạo nhìn mấy cung nữ xuất hiện, không nhịn được mỉm cười:
- Rốt cuộc không yên rồi? Chỉ chờ cung Từ Thọ các ngươi lộ diện. Bằng không thì chuyện này chưa thể kết thúc trọn vẹn được!
Y vung tay lên, kêu lớn:
- Động thủ.
Y vừa ra lệnh, lập tức có rất nhiều binh lính mặc áo giáp xông ra từ khắp nơi trong cung thành. Những người này khác với các hộ vệ và cấm quân bình thường. Bọn họ mặc áo giáp vàng, cầm đại mạch đao trong tay. Bọn họ có dáng người khôi ngô, hùng vĩ, bước chân mạnh mẽ. Những người này lao ra rất nhanh, trong nháy mắt đã bao vây đám người Tần Lục Thất lại.
Lúc nhìn thấy những người này, sắc mặt của Tần Lục Thất lập tức trở nên rất khó coi.
- Không phải ngươi đã nói Cấp Sự Doanh đã cùng Hoàng Đế rời cung rồi sao?
Tần Lục Thất lớn tiếng chất vấn cung nữ già.
Sắc mặt của cung nữ già cũng khó coi muốn chết. Bà ta khó khăn nuốt nước bọt, nói:
- Lúc sáng sớm, Hoàng Đế đã phái người tới cung Từ Thọ, nói rằng hôm nay xuất binh tham gia đại lễ, sẽ không tới thỉnh an Thái hậu được. Thái hậu thử tiểu thái giám kia, nói Hoàng Đế xuất hành, nhất định phải bảo vệ nghiêm mật mới được. Tiểu thái giám kia nói, bệ hạ đã an bài Cấp Sự Doanh đi theo…
Lúc nói tới đây, ánh mắt của bà ta lộ ra vẻ sợ hãi:
- Chẳng lẽ…chẳng lẽ Hoàng Đế cố ý để tiểu thái giám kia nói như vậy?
- Đi thôi!
Tần Lục Thất hô một câu, xoay người lao ra ngoài.
Còn khoảng một trăm thuộc hạ nghe thấy mệnh lệnh, liền tấn công ra ngoài. Nhưng ở trước mặt Cấp Sự Doanh, bọn họ thực giống như sỏi đá bên đường vậy. Không hề có lực chống cự. Binh lính tinh nhuệ trong Cấp Sự Doanh được lựa chọn kỹ càng từ khắp Đại Tùy. Nhân số chỉ có tám trăm. Những người này thường xuyên được huấn luyện bí mật. Phối hợp cực kỳ nhuẫn nhuyễn, tới mức không còn khe hở. Hơn nữa, những người này vốn là cao thủ. So với bọn họ, đám thuộc hạ của Tần Lục Thất chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Tên nỏ bắn vào người binh lính Cấp Sự Doanh, căn bản là không xuyên thủng được áo giáp vàng của bọn họ. Mà đại mạch đao của bọn họ cực kỳ nặng và sắc bén. Chớ nói một người, cho dù là một con ngựa hay là một con gấu cũng bị thanh đao chém làm hai nửa. Đám thích khách liên tục bại lui. Bọn họ muốn xông ra ngoài, nhưng không qua nổi vòng vây của Cấp Sự Doanh. Muốn xông về phía sau, nhưng phía sau là Ngô Nhất Đạo dẫn theo hộ vệ nội đình. Trước sau đều là tường đồng vách sắt. Rất nhanh, đám thích khách này bị hai bức tường ép thành thịt nát.
Tu vị của Tần Lục Thất dù cao hơn nữa, cũng phải chống đỡ vất vả trận hình của Cấp Sự Doanh. Luận về đơn đả độc đấu, binh lính tinh nhuệ của Cấp Sự Doanh không phải là đối thủ của y. Chỉ khi binh linh của Cấp Sự Doanh đạt tới mười người trở lên kết hợp lại, võ lâm cao thủ cũng khó mà thắng được. Trừ khi người đó có tu vị cực cao cùng khả năng đánh từ xa.
Nếu chỉ có người của Cấp Sự Doanh, Tần Lục Thất có thể vứt bỏ mặc kệ. Cho dù chạy trốn có khó khăn chút, nhưng không phải là không có hy vọng. Nhưng y không ngừng phải đối diện với đội quân tinh nhuệ giống như một cỗ máy giết người này, còn phải đối diện với Ngô Nhất Đạo có tu vị không tầm thường.
Chưa tới nửa canh giờ, thuộc hạ của Tần Lục Thất đã bị Cấp Sự Doanh bao vây tiêu diệt hết.
Lúc này chỉ còn lại y và cung nữ già tới từ cung Từ Thọ kia dựa lưng vào nhau kiên trì. Mắt thấy phá vòng vây vô vọng, cung nữ già nà cắn chặt răng, thấp giọng nói:
- Ta không thể để liên lụy tới Thái hậu. Chỉ cần ta chết đi, Hoàng Đế cũng không làm gì được Thái hậu. Tần Lục Thất, ngươi định như thế nào.
Sắc mặt của Tần Lục Thất càng ngày càng trắng bệch, không có một tia máu. Y trầm mặc thật lâu, rốt cuộc vẫn phải thở dài:
- Hôm nay bại trận, không có lực vãn hồi!
Nói xong câu đó, y liền đập vào trán của mình!
Cung nữ già cũng như vậy. Vung trường kiếm cắt cổ họng của mình.
Đúng lúc này, bỗng có hai cỗ nội kình cực mạnh không biết từ nơi nào bắn tới. Một cỗ nội kình đánh bay trường kiếm trong tay cung nữ già. Một cỗ nội kình đẩy bàn tay Tần Lục Thất ra.
Chỉ thấy Chu viện trưởng có chút mệt mỏi từ đằng xa chạy cực nhanh tới đây. Cách không dùng hai chiêu ngăn cản hành động tự sát của Tần Lục Thất và cung nữ già.
Ông ta vừa mới từ phủ Di Thân Vương đuổi tới, hiển nhiên đã mệt mỏi, mồm thở hồng hộc. Hơn nữa lúc quyết chiến với Tiêu Nhất Cửu, ông ta đã tiêu hao không ít nội kình, lại còn bị thương. Lúc này tu vị đã kém xa bình thường. Nhưng vẫn đủ để đối phó với Tần Lục Thất và cung nữ già kia.
Đi theo Chu viện trưởng là Trác Bố Y. Trác Bố Y tập trung vào mắt, gân xanh dần nổi lên ở huyệt thái dương. Dưới sự khống chế của Họa Địa Vi Lao, Tần Lục Thất và cung nữ già kia không thể nhúc nhích được nữa. Ngô Nhất Đạo xông tới, một chưởng đánh ngất Tần Lục Thất.
…
…
Bên ngoài phủ An Viễn Hậu có không ít người đi lại trên đường cái. Do nơi này cách cung Thái Cực quá xa, cho nên tin tức phản loạn không truyền tới. Quầy hàng hai bên đường vẫn nhộn nhịp bán hàng. Thành Trường An thực sự quá lớn, dân chúng bên này không biết được đang xảy ra một hồi gió tanh mưu máu.
Ở góc đường, Trương Cuồng quay đầu lại nhìn thoáng qua thuộc hạ của mình, lập tức gật đầu nói:
- Năm người một tổ, lần lượt đi tới. Tới cửa phủ An Viễn Hậu thì trực tiếp xông vào, không cần lo cho những người khác. Tìm được An Viễn Hậu thì lập tức giết chết. Người này có trong danh sách cần giết của Tần quản sự, cho nên không thể sai sót. Không cần quan tâm những nơi khác, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của các ngươi, Vương gia sẽ không bạc đãi các ngươi.
Đám xà vệ dưới quyền y lên tiếng, hai mươi người chia làm bốn tổ lập tức rời đi.
Bọn họ đi cách nhau vài mét, cố gắng khống chế tiết tấu bước chân. Người trong Xà Vệ đã được huấn luyện bí mật rất lâu. Bọn họ cũng không xa lạ gì với việc giết người. Hôm nay Xà Vệ được phái ra ngoài, do Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao chia nhau dẫn đội.
Trương Cuồng lấy ra danh sách, y muốn giết những người quan trọng nhất trước. An Viễn Hậu này tuy chỉ là một lão già đã rời khỏi triều đình, nhưng cũng thuộc về Hoàng tộc Dương thị. Người này lúc trước đã phản đối Di Thân Vương trở lại triều đình nắm quyền. Mỗi lần gặp Hoàng Đế, đều nói những lời không tốt về Di Thân Vương.
Già mà ngoan cố, ông ta vừa già vừa không thiếu tiền. Ngoại trừ lòng trung thành ra không có truy cầu gì khác. Cho nên rất khó thu mua.
Trong Hoàng tộc Dương thị chưa bao giờ thiếu người như vậy. Bọn họ chỉ trung thành với Hoàng Đế đương nhiệm. Có lẽ đây là lựa chọn để bọn họ tự bảo vệ mình, hoặc là do trong lòng bọn họ có sự cố chấp với chính thống. Những người như bọn họ rất khó chấp nhận kẻ phản loạn lên làm Hoàng Đế. Cho dù là một việc ván đã đóng thuyền, bọn họ cũng sẽ kháng cự mạnh mẽ.
Người như vậy, nhất định phải giết chết.
Giết một người răn trăm người.
Trương Cuồng đợi đám thủ hạ rời đi, hít một hơi thật sâu, cũng rời khỏi ngõ hẻm. Y làm bộ như tùy ý nhìn cửa hàng hai bên, ánh mắt lại thỉnh thoảng trông chừng cho đám thủ hạ. Đang lúc những người đó sắp tới cửa phủ An Viễn Hậu, bỗng nhiên có một đội đón dâu từ phố đối diện đi tới. Vừa đi vừa thổi sáo đánh trống, rất là náo nhiệt.
Người của Xà Vệ đều tránh để cho đội đón dâu đi qua. Trương Cuồng cũng tránh sang một bên. Chờ khi đội đón dâu đi qua, y bỗng biến sắc.
Có mươi cỗ thi thể nằm trên mặt đất.
Đang lúc y sững sờ, nữ tử bán đồ ăn ở gần đó đứng lên, dùng dao găm đâm vào lưng y. Trương Cuồng bi đau, vung chưởng đánh bay nữ tử kia. Nử tử kia bay lên trời phun ra máu, lúc rơi xuống đất liền mất mạng. Sắc mặt của Trương Cuồng trắng bệch, sờ dao găm ở đằng sau lưng. Nhưng mới cúi đầu, một nông phu gánh hàng đi qua rút một thanh đao ngắn từ trong lòng ngực, đâm vào lưng y.
Nghe thấy tiếng gió, Trương Cuồng xoay người cầm lấy tay nông phu kia, sau đó tung quyền đập nát mặt người này. Giống như nữ tử kia, nông phu này không có chút tu vị nào.
Trương Cuồng bắt đầu sợ hãi, càng ngày càng sợ hãi.
Một người đi đường cách đó không xa sợ tới mức kêu lên, run rẩy nhìn thi thể trên mặt đất. Sau khi băng bó qua vết thương, Trương Cuồng lập tức khập khiễng rời đi. Để lại những dấu chân đầy máu. Người đi đường bị dọa sợ kia, bỗng nhiên rút một thanh dao găm từ trong ống tay áo đâm vào bụng Trương Cuồng. Trương Cuồng sững sờ cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó vung tay đánh vào trán người kia.
Mười mấy người đang bán đồ ăn bên đường xông tới. Sắc mặt của bọn họ bình thản dùng dao găm đâm vào Trương Cuồng. Trương Cuồng bị mất máu quá nhiều liên tục giết hơn mười người, lại bị trúng một dao.
Đúng lúc này, đội đón dâu đi trước dừng lại. Một người cụt tay đi ra từ trong kiệu, vẻ mặt bình tĩnh rút đao ra. Nhưng không giống như những người trước, người này có tu vị, hơn nữa tu vị không tầm thường. Đao xẹt một cái giống như dải lụa đỏ, cắt đứt cổ họng của Trương Cuồng.
Trong lúc ngã xuống, Trương Cuồng không nhịn được nghĩ, rốt cuộc…thế này là thế nào?
Y không biết, Đại Nội Thị Vệ Xử bí mật huấn luyện rất nhiều dân chúng bình thường. Tuy bọn họ không có tu vị, nhưng bọn họ đều là sát thủ cực giỏi. Lúc trước trên đường tới Trường An, Phương Giải đã gặp phải những người như vậy.