- Lưu Ân Tĩnh phái thêm một nghìn kỵ binh bảo vệ Hoàng Đế, chắc là không có việc gì đâu.
- Điều này không quan trọng.
La Úy Nhiên nói:
- Cho dù Hoàng Đế trở lại thành Trường An cũng sẽ không đòi ngôi vị trở về. Hoàng Đế trở về thấy Thái tử đã đăng cơ, tất nhiên sẽ không lộ diện ra ngoài, tám chín phần là âm thầm đứng sau Thái tử tính kế. Hiện tại điều chúng ta quan tâm, chính là hướng đi của Giang Bắc Đạo.
- Đúng vậy.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Hoàng Đế lưu Trương chân nhân ở lại trong quân Lưu Ân Tĩnh, vì bắc thượng, liệu La Diệu có đấu một trận với Trương chân nhân không?
Phương Giải lắc đầu:
- Nếu…nếu La Diệu vội vã tấn công thành Trường An vì trong thành có thứ gì đó hoặc người nào đó khiến y kiêng kỵ, thì y sẽ không đấu một trận với Trương chân nhân. Y sẽ giữ lại thực lực để đối phó với thứ trong thành Trường An. Dù sao lão viện trưởng vẫn chưa rời khỏi Trường An. Có lão viện trưởng, hơn nữa còn có cái thứ không biết kia uy hiếp, La Diệu sẽ không hao phí tu vị để liều chết với Trương chân nhân ở thành Hỏa Hồ.
- Có lý, cho nên chỉ cần La Diệu bất động, Trương chân nhân cũng sẽ không chủ động tìm tới La Diệu.
La Úy Nhiên nói:
- Trận chém giết này vẫn phải do quân đội giải quyết. Người đại tu hành không ai dám tự tiện gia nhập.
- Hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể ngồi im quan sát.
Ngô Nhất Đạo ngẫm nghĩ một chút:
- Hoàng Đế vội vã trở về thành Trường An, cùng với La Diệu vội vã tấn công thành Trường An, liệu có phải vì cùng một chuyện hay không?
Không ai biết đáp án.
- Bất kể như thế nào, hiện tại là một thời cơ tốt với chúng ta.
Phương Giải nhìn bản đồ, nói:
- Kiêu Kỵ Giáo ở các đạo Tây Nam đã lục tục gửi tình báo tới. Trước khi La Diệu lãnh binh tấn công Giang Nam, từng để lại hơn mười vạn binh mã tinh nhuệ phòng thủ Tây Nam. Ngay trước khi chúng ta tới Hoàng Dương Đạo, y đã điều đi một nửa. Hiện tại trong thành Ung Châu có khoảng ba vạn binh mã, cộng với binh mã còn lại chưa tới hai mươi vạn. Hơn nữa, phần lớn là quận binh mà La Diệu không để vào mắt.
- Hiện giờ ở thành Hỏa Hồ, y đang cùng Lưu Ân Tĩnh đánh tới long trời lở đất, mà Bàng Bá thì bất động nhìn hai hổ tranh đấu. Chỉ có chỗ chúng ta là yên ổn nhất, với Tây Nam đang hư không.
Ngô Nhất Đạo cườ nói:
- Lúc này, mặc kệ bọn họ chém giết tranh giành Trường An, chúng ta cứ đi lấy Tây Nam.
- Kích trống thăng trướng!
Phương Giải xoay người lệnh cho thân binh:
- Gọi các tướng lĩnh tới đại sảnh nghị sự, ta muốn bố trí quân vụ!
…
…
Phương Giải chỉ vào bản đồ, nói với các tướng lĩnh trong đại sảnh:
- Người của Kiêu Kỵ Giáo đã gửi tình báo tới, hiện giờ La Diệu đang quyết đấu với đại quân triều đình ở Giang Bắc Đạo, Bàng Bá thì ngồi một bên quan sát. Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ đang đánh chiếm Thiểm Bắc Đạo. Tất cả đều hướng về Kinh Kỳ Đạo rồi, chỉ có chúng ta là có mục tiêu khác.
Phương Giải hắng giọng một cái, rồi nói:
- Thôi Trung Chấn và Trần Bàn Sơn dẫn binh chia cắt thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu, Điền Tín ở thành Tín Dương không dám đi ra. Binh mã dưới trướng của y chỉ đủ để thủ thành, chứ không đủ để dã chiến, cho nên không phải quá lo lắng. Ta đã phái người thông báo cho Trần Bàn Sơn và Thôi Trung Chấn, bảo hai người bọn họ tùy cơ ứng biến. Nếu Điền Tín không đi ra, thì không cần để ý, nếu đi ra, thì đánh trở về. Có hai người bọn họ kiềm chế Điền Tín ở thành Tín Dương, chúng ta xuôi nam sẽ không phải lo lắng phía sau.
- Hôm nay ta gọi mọi người tới, chính là muốn nói cho mọi người biết, ta đã quyết định động binh Bắc Huy Đạo, đạo gần kề với Hoàng Dương Đạo.
- Đại tướng quân! Chúng thuộc hạ đã chờ ngày này từ lâu.
Có người phía dưới cười nói:
- Mấy tháng này một mực tiêu diệt loạn phỉ, đánh đều là đám chuột nhắt nhát gan, đại quân vừa ra, liền chắc chắn chiến thắng, thật chả có ý nghĩa gì. Người phía dưới đều đang ngóng trông, ngóng trông Đại tướng quân hạ lệnh đánh mấy trận thật hoành tráng. Hiện tại toàn bộ Hoàng Dương Đạo đã nằm trong tay chúng ta, Bắc Huy Đạo thì nằm trong tầm với, không đánh nơi đó, trong lòng mọi người liền không thoải mái!
Phương Giải cười cười, khoát tay nói:
- Đánh thì tất nhiên phải đánh, nhưng không thể chủ quan.
Hẳn chỉ vào bản đồ, nói:
- Bắc Huy Đạo gần kề Hoàng Dương Đạo, có ba thành trì quan trọng nhất là Lương thành, Huệ An và Ngô Hưng. Ba tòa thành này đặt song song với nhau, trợ giúp lẫn nhau. Tổng Đốc Bắc Huy Đạo là Chung Tân bố trí mấy vạn binh lính ở ba tòa thành này, hiển nhiên cũng là sợ Hắc Kỳ Quân của chúng ta xuôi nam. Ta vốn định đợi cho bộ binh huấn luyện lâu hơn rồi mới động binh, nhưng thời cơ đã tới, không thể trì hoãn. Nếu ở Giang Bắc Đạo bên kia, La Diệu chiến thắng, chúng ta liền vô ưu. Nếu La Diệu thất bại, chúng ta muốn đánh Tây Nam sẽ không còn dễ dàng nữa rồi.
- Cho nên, lần tiến binh này nhất định phải cẩn thận, quyết không thể lỗ mãng.
Phương Giải thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:
- Bộ binh đều là tân binh, thời gian huấn luyện chưa tới một năm, phần lớn chỉ mới huấn luyện có nửa năm. Những tân binh này phần lớn chưa được nhuộm máu, chưa từng thấy qua cảnh núi thây sông máu, cho nên ta lo lắng nhất là tâm của tân binh chưa đủ cứng rắn.
- Đại tướng quân không cần phải quá lo lắng.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Quả thực tân binh khiến cho người ta lo lắng, phần lớn bọn họ chưa từng trải qua chiến trường, cho nên không ai biết liệu bọn họ có mềm tay mềm chân khi thấy cảnh đổ máu không. Nhưng đó là chuyện bình thường. Muốn tân binh nhanh chóng thành thục, thì vẫn phải tham chiến. Sống sót qua biển máu mới là binh lính chân chính.
- Nhưng… ngay từ đầu không thể bại!
Phương Giải nói:
- Nếu trận đầu bại, sĩ khí sẽ đê mê.
- Xin Đại tướng quân yên tâm!
Mọi người chắp tay nói:
- Thuộc hạ tuyệt sẽ không khinh địch chủ quan!
Phương Giải gật đầu:
- Mọi người đều là người có kinh nghiệm sa trường, cho nên biết tình cảnh của tân binh thế nào. Đánh thắng trận, giống như mãnh hổ xuống núi, thế không thể ngăn. Chỉ khi bị nhục, tân binh sẽ tan tác như bầy dê. Các doanh còn cần phải chú ý…chính là quân luật!
Phương Giải nói:
- Một khi hình thành thắng thế, chỉ sợ tân binh sẽ xuất hiện sự điêu cuồng, không tuân theo hiệu lệnh. Một khi xảy ra chuyện này, không cần phải do dự cũng như đau lòng, cứ dựa theo quân luật mà làm, đáng giết cứ giết. Không khiến bọn họ kinh sợ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không hiểu thế nào quân đội!
Phương Giải ngồi xuống nhìn mọi người, nói:
- Ta phải nói trước ở đây, doanh nào có tân binh gây ra nhiễu loạn, ta liền mượn người đó để chứng tỏ sự uy nghiêm của quân pháp, nhớ kỹ chưa?
- Vâng!
Mọi người đồng thanh nói.
- Hạ Hầu Bách Xuyên!
- Có thuộc hạ!
- Mang Phi Sư Quân của ngươi làm tiên phong, trải đường cho đại quân. Gần đây nhất là Lương thành, quân coi giữ khoản 15 nghìn, tuy là quận binh, nhưng tường cao chắc chắn. Ngươi mang binh đi trước tìm nơi đóng quân, đợi đại quân tới rồi hẵng tính tiếp.
- Vâng!
- Gia Cát Vô Ngân!
- Có thuộc hạ!
- Thôi Trung Chấn đã tới Tín Dương rồi, tân binh giao cho ngươi quản lý. Ngày mai ngươi lập tức tới đồn điện Sơn Nam, điều năm vạn bộ binh tới nghe lệnh.
- Vâng
- Trần Định Nam, Lưu Húc Nhật.
- Có thuộc hạ!
- Hai người các ngươi làm tả hữu quân, bảo vệ hai cánh!
- Vâng!
- Thương Quốc Hận!
Đại Khuyển vội vàng bước ra khỏi hàng:
- Có thuộc hạ!
- Sau khi trở về ngươi chỉnh đốn đồ quân nhu, không thể buông thả.
- Vâng!
- Ta dẫn theo đại quân làm trung quân, đợi chỉnh đốn xong thì đại quân xuất chinh. Chuyện ở đây giao cho Tán Kim Hầu và sư thúc rồi.
Ngô Nhất Đạo và La Úy Nhiên đứng lên chắp tay nói:
- Tuân lệnh.
- Cứ như vậy đi.
Phương Giải khoát tay nói:
- Tất cả đều đi xuống chuẩn bị.
…
…
Núi Thanh Nhạc
Nhất Khí Quan
Trác Bố Y vừa mới tới một ngày liền được Hạng Thanh Ngưu mời lên ghế trên. Trong ánh mắt kinh ngạc của Trác Bố Y, Hạng Thanh Ngưu chắp tay nói:
- Tiên sinh đã tới, ta liền có thể yên tâm rời đi. Về sau mọi chuyện trong đạo quan đều do tiên sinh lo liêu. Nhị sư huynh của ta chắc đã không còn ở nhân thế nữa rồi, tuy rằng Nhị sư huynh không báo mộng cho ta, nhưng ta có thể cảm giác được. Ta không còn tâm tư nào ở lại cái đạo quan này nữa rồi, trước đi tìm Phương Giải, sau đó nhìn xem liệu có thể tìm được thi thể của Nhị sư huynh hay không.
- Nhưng ta đâu phải là người trong Đạo tông?
Trác Bố Y kinh ngạc nói:
- Sao có thể làm chủ Nhất Khí Quan được?
Hạng Thanh Ngưu cởi đạo bào màu đen trên người nhét vào tay Trác Bố Y:
- Mặc vào là được, mọi việc hằng ngay trong đạo quan đều có người dưới chuẩn bị, tiên sinh muốn nhúng tay vào chỉ cần giả vờ giả vịt là được. Trong Tàng Thư Lâu có vô số sách, không phải tiên sinh nói muốn đọc sách đó ư, tùy ý tùy ý. Cả ngày tiên sinh không ra khỏi Thái tử, người phía dưới còn tưởng tiên sinh là đắc đạo cao nhân.
- Điều này…
Trác Bố Y nhìn thoáng nữ tử tuyệt mỹ ở phía sau Hạng Thanh Ngưu:
- Để cho…
- Nàng ta không được!
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Nàng ta đi cùng ta, không chỉ nàng ta, vài vị sư huynh trong đạo quan cũng muốn đi theo ta.
- À?
Trác Bố Y hơi sửng sốt:
- Ý của ngươi là trong đạo quan này chỉ còn lại mỗi mình ta?
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Không, không, còn có gần nghìn đệ tử. Nói chính xác hơn…có thể đánh nhau, chỉ còn mỗi mình tiên sinh!
Y chắp tay:
- Cho nên…bảo trọng.