Ngô Nhất Đạo thở dài, ngữ khí trầm trọng:
- Trường An là một tòa đô thành chưa từng thay đổi qua. Nó vẫn luôn như thế qua nhiều năm, mặc kệ chủ nhân của nó là ai. Cho dù người của Dương gia mở rộng quy mô thành Trường An lên gấp đôi, nhưng nó vẫn như vậy. Bất kỳ người nào tiến vào Trường An, đều có cảm giác Trường An trang nghiêm, hùng vĩ, khó có ai có thể thay đổi được.
Đây cũng là cảm giác của Phương Giải.
Phương Giải không chỉ một lần cảm thán qua, thành Trường An quá quy củ, quá trang nghiêm, khiến người ta buồn chán.
- SẼ thay đổi.
Phương Giải dựa ra đằng sau:
- Lần đầu tiên tiến vào Trường An, ta có cảm giác như đứng ở trước ngọn núi lớn, cho dù ngẩng đầu lên nhìn, cũng không nhìn thấy chỗ cao nhất của ngọn núi. Về sau khi ta đã đứng trên đỉnh núi thì ta mới phát hiện…kỳ thực đỉnh núi không có nghĩa lực lượng mạnh nhất.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:
- Ta vẫn có ảo giác rằng, trong lịch sử hơn nghìn năm qua, đều có một lực lượng vô hình nào đó khóng chế. Người của Dương gia liều mạng giãy dụa, cũng không thể thoát khỏi số mệnh đó.
- Không!
Phương Giải lắc đầu:
- Dương Dịch đã xé rách được một lỗ hổng rồi.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
- Bất kỳ lực lượng gì cũng không phải là vô hình, đều có dấu vết để lần theo. Chẳng qua nó giấu quá sâu, không hành động trực tiếp nên chúng ta nhìn không thấy. Lúc trước Dương Dịch thất bại là vì y chuẩn bị không đủ, y cũng không ngờ rằng nước lại sâu như vậy. Y cho rằng mình có thể tung lưới bắt hết cả ở chỗ nước sâu nhất, cho nên y quấy cái ao này, quấy lên quá nhiều bùn, cá còn chưa bắt được thì mình đã chết đuối. Tuy nhiên, do y quấy bùi, nên hồ nước bị vẩn đục. Mà hồ nước vẩn đục chưa hẳn là chuyện xấu, bởi vì nhờ y mà ta thấy được cá lớn giấu dưới đáy sâu. Nước đục, cá tất nhiên phải động.
- Thời điểm gian khổ nhất đã tới.
Ngô Nhất Đạo cảm khái một câu.
- Ừ!
Phương Giải thở ra:
- Thời điểm đẹp nhất cũng sắp tới.
- Kỳ thực ta rất muốn biết, những kẻ đó có thủ đoạn gì có thể lay động địa vị của ngươi. Từ Giang Bắc tới Giang Nam, từ Tây Cương tới Đông Cương, địa vị của Hắc Kỳ Quân là đánh ra tới. Cho dù những người đó nắm một ít thực lực trong tay thì có thể làm được gì? Cao thủ? Binh lực? Tài lực?
Tán Kim Hầu cười lạnh:
- Cao thủ, ta biết thế giới này khẳng định không chỉ có những người đại tu hành nổi tiếng, mà còn có không ít người ẩn cư không muốn lộ diện. Đối với các gia tộc tồn tại mấy trăm, hàng ngàn năm, tồn tại mấy lão quái vật như vậy thì cũng có thể lý giải. Nhưng đám người đó đã lâu rồi không ra ngoài, thực sự hiểu được sự thay đổi của thế giới này? Năm đó lúc Vạn Tinh Thần còn sống, bọn họ không dám lỗ mãng, đã nói lên rằng những lão quái vật đó gộp lại cũng không thắng được Vạn Tinh Thần.
- Tài lực?
Tán Kim Hầu nói:
- Ta rất muốn nhìn xem, ở Trung Nguyên có bao nhiêu gia tộc có tài lực bằng được Hàng Thông Thiên Hạ của ta.
Phương Giải gật đầu.
Tán Kim Hầu tiếp tục nói:
- Binh lực? Nếu như nói bọn chúng an bài người vào trong Hắc Kỳ Quân, thì rất có khả năng…các quan quân từ hạ tầng đến trung tầng có binh quyền, điều này không giả. Hậu kỳ Hắc Kỳ Quân mở rộng quá nhanh, dễ dàng bị người khác cắm kẻ gian vào đó, điều này không giả…nhưng cho dù phần lớn quan quân hạ, trung tầng đều là người của bọn chúng, thì không có một người có địa vị cao bảo vệ, thì cũng khó mà làm được việc.
Phương Giải uống một ngụm trà, thoạt nhìn không lo lắng cho lắm, nhưng giữa hai hàng lông mày đầy sầu lo. Một chuyện có thể khiến Phương Giải sầu lo, chứng tỏ nó rất khó khăn.
- Thời gian qua ta vẫn luôn suy nghĩ tới vấn đề này…
Phương Giải thở ra một hơi, tuy mùa đông ở Đông Cương không tính là lạnh, nhưng vẫn thổi ra khí trắng.
- Ta một mực suy nghĩ, kẻ có địa vị cao đứng ra bảo vệ kia là ai.
Hắn dùng hai tay vuốt ve cái chén, dường như muốn làm ấm người. Nhiệt độ trong xe không tính là thấp nhưng tay hắn lại lạnh, kỳ thực là tâm lạnh. Nếu không nghĩ tới mấy thứ gì đó, thì tâm đâu có lạnh?
- Trước khi rời khỏi Trường An, từ những việc ngươi an bài, ta có thể nhìn ra được một ít.
Tán Kim Hầu chậm rãi nói:
- Ngươi biết những kẻ trông coi Trường An có khả năng không đáng tin, cho nên mới tách quân quyền và triều quyền ra. Nhưng làm vậy, tuy khiến cho kẻ địch cảm thấy khó khăn, nhưng những thuộc hạ của ngươi sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Ta an bài như vậy là có suy tính của mình.
Phương Giải nói:
- Ta chỉ là người mới với thành Trường An. Thành này có quá nhiều bí mật mà ta không biết. Đi trên đường cái, tùy tiện gặp một người thì người đó có lẽ có thân phận. Ở Trường An, hai chữ ‘quyền thế’ thật quá bình thường. Ta là một người ngoài, vừa tiến vào Trường An đã muốn nắm giữ toàn bộ sự việc và con người ở đó thì là điều quá khó khăn. Mà người trong thành không khó để tìm hiểu ta.
- Ít nhất, bọn họ thấy được ta làm gì, mang theo cái gì. Mà ta lại không thấy được bọn họ, không biết bọn họ là ai.
Phương Giải nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ hồ:
- Cho nên, có những lúc muốn hiểu về kẻ địch, nhất định phải dùng thủ đoạn nằm ngoài suy đoán.
- Chẳng hạn như…
Hắn còn chưa nói hết, Ngô Nhất Đạo đã tiếp lời:
- Chẳng hạn như cố ý lộ ra sơ hở?
Phương Giải gật đầu, mỉm cười.
Lúc hắn mỉm cười, tuy hai hàng lông mày còn tối tăm, nhưng đã thoải mái hơn.
- Có những lúc, nhất định phải dùng tới thủ đoạn.
Hắn nói:
- Một người muốn giết ta, y dấu ở chỗ tối, ta ở ngoài sáng, mặc kệ ta đi đâu hoặc làm gì, thủy chung đều rơi vào con mắt của y. Y có thể ra tay bất kỳ lúc nào, nhưng y rất cẩn thận, y đang chờ thời cơ thích hợp nhất. Ta không biết gì về y, thậm chí ngay cả tu vị của y cũng không biết. Ta chỉ biết có người đang dòm ngó ta, chỉ biết y sẽ ra tay vào một thời điểm nào đó. Dưới tình huống như vậy, ta liền rơi vào thế bất lợi.
- Cho dù kẻ dòm ngó ta kia không phải là cao thủ, thì tâm lý của ta cũng sẽ hốt hoảng…Mọi người luôn sợ hãi với những uy hiếp không nhìn thấy. Ở thời điểm này, điều cần làm nhất là khiến kẻ nấp trong bóng tối kia đi ra. Chỉ khi y đi ra, ta mới có thể phản kích.
- Nhưng một kẻ sống âm thầm đã lâu, thì rất có kinh nghiệm và kiên nhẫn. Ta không thấy, không chạm vào được y, dù tấn công bốn phía cũng chưa chắc ép được y đi ra. Cho nên ta chỉ có thể lừa y đi ra. Ta để lộ sơ hở của mình, khiến y cảm thấy đó là thời cơ ra tay tốt nhất.
Phương Giải nói:
- Ta hy vọng sẽ dụ được y.
- Nhưng…
Hắn cười với Ngô Nhất Đạo:
- Sơ hở này là sơ hở thực sự. Ta không thể tạo ra được một sơ hở giả cho kẻ địch nhìn, bởi vì kẻ địch rất thông minh. Nếu muốn dụ y đi ra từ trong bóng tối, thì chỉ có thể lộ ra sơ hở thật. Sơ hở này, có thể khiến kẻ địch tung một kích trí mạng vào ta.
- Chỉ như vậy, y mới xuất đầu lộ diện.
Phương Giải nói.
Sắc mặt của Ngô Nhất Đạo trở nên nghiêm nghị, ông ta biết Phương Giải phải rất bất đắc dĩ mới đưa ra lựa chọn này.
- Nhưng dù vậy.
Tâm tình của Ngô Nhất Đạo cũng trở nên trầm trọng theo, bởi vì ông ta không suy tính được nhiều như Phương Giải. Mà lúc ông ta bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, thì mới phát hiện chuyện này không dễ giải quyết.
Ông ta nói:
- Dù vậy, cho dù ngươi lộ ra sơ hở, thì vẫn không biết kẻ địch sẽ ra tay như thế nào.
- Chỉ có thể đợi y ra tay.
Phương Giải nói:
- Cho nên khá bị động.