Phương Giải cưỡi bạch sư, phải thả chậm tốc độ thì mới không bỏ xa những người khác. Tuy vật cưỡi của những người khác đều là ngựa tốt nhất, nhưng luận về tốc độ và sức chịu đựng thì không thể bằng bạch sư được. Nhất là chú ngựa đang chở Hạng Thanh Ngưu, hiển nhiên là vất vả hơn những chú ngựa khác.. Tuy đây là ngựa Bác Đạp Ô giá trí trăm lượng vàng, nhưng Hạng Thanh Ngưu nặng đâu chỉ trăm cân.
- Đây là việc riêng của ta, làm phiền ngươi đừng bà tám được không?
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Biết cái gì gọi là riêng tư không?
Phương Giải cười nói:
- Chẳng qua là ta thấy ngạc nhiên, trước khi đi ngươi đưa cho cô nàng một túi lớn đựng gì đó. Ta vốn tưởng túi đó đựng đồ đạc của ngươi. Còn đang kinh ngạc với việc ngươi tự sắp xếp đồ đạc của mình.
- Việc này.
Hạng Thanh Ngưu hơi đỏ mặt:
- Trong đó đều là đồ ăn, là những món ăn vặt của 99 quán ăn nổi tiếng nhất thành Trường An.
- Trời ạ!
Phương Giải bị Hạng Thanh Ngưu làm cho hoảng sợ:
- Trước khi đi ngươi còn chạy tới 99 cửa hàng?
Hạng Thanh Ngưu chân thành nói:
- Yến Tước nói với ta rằng, sau khi ta rời đi nàng sẽ không bước ra cửa một bước, yên lặng ở nhà chờ ta. Nàng không rời khỏi nhà thì làm sao kiếm đồ ăn ngon được? Bị đói thì làm sao? Cho nên trước khi đi ta chạy một vòng. Tuy nhiên chỉ có 34 cửa hàng mở, còn lại đều đóng cửa vì quá giờ kinh doanh.
- Rồi sao nữa?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu đáp:
- Đương nhiên là ta tiến vào những cửa hàng đóng cửa để tự lấy. Tuy nhiên ta có bỏ tiền lại.
Phương Giải thở dài:
- Ngày mai sẽ có một hàng dài người đứng trước phủ Trường An chờ báo án rồi.
- Con mẹ ngươi.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Một kẻ quyền cao chức trọng như ngươi, cả thành Trường An đều thuộc về ngươi, chẳng lẽ ngươi không giải quyết được một chuyện nhỏ nhặt như vậy cho ta? Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta. Nếu ngươi nói pháp luật bất dung thân rồi sai người bắt ta tới phủ Trường An ngồi tù, ta liền tự sát cho ngươi xem.
Phương Giải bật cười:
- Ngươi không nghĩ tới Yến Tước cô nương xách một túi lớn như vậy trở về sẽ mệt sao?
Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra:
- Quên béng mất! Các ngươi đi trước đi, ta trở lại một lúc, tiễn nàng ấy về nhà rồi đuổi theo. Đúng rồi, cho ta mượn bạch sư.
- Muốn mượn chi 500 lượng bạc ra đây.
Phương Giải vươn tay.
Hạng Thanh Ngưu trợn tròn mắt:
- Đồ gian thương!
Nhưng y không hề do dự lục lọi một xấp ngân phiếu trong ống tay áo, còn chưa kịp đếm thì Phương Giải lắc đầu:
- Ta đã bảo Trần Hiếu Nho tiễn Yến Tước cô nương trở về rồi. Thật không ngờ một kẻ tham tiền như ngươi lại sẵn sàng chi ra 500 lượng bạc vì một chuyện nhỏ. Có thể thấy nếu phải lựa chọn tiền bạc và bạn gái, ngươi không hề do dự chọn cái sau.
Hạng Thanh Ngưu thở phào nhẹ nhõ, cẩn thận cất tiền lại:
- Dọa ta nhảy dựng. Ngươi có biết lấy của ta 500 lượng bạc giống như cắt 500 cân thịt của ta không.
- Lần này tới Thập Vạn Đại Sơn, ngươi muốn dùng lý do gì để dụ mấy tên biến thái kia đi ra?
Hạng Thanh Ngưu không muốn tiếp tục tranh luận ở chủ đề tiền bạc, vừa nhét tiền vào vừa nói:
- Nếu ta đoán không lầm, mấy tên biến thái trong núi kia đều đã mở được kết giới. Thanh giới của ngươi thuộc về nguyên giới, nếu kết giới cùng cấp với nhau chiếu đấu, thì thanh giới của ngươi có thể áp đảo. Nhưng nếu gặp kết giới cao cấp hơn, cho dù thanh giới của ngươi là nguyên giới thì cũng khó mà thắng được.
- Vậy ta dẫn theo ngươi làm gì?
Phương Giải hỏi.
- Không phải ngươi muốn ta làm trợ thủ cho ngươi đấy chứ?
Hạng Thanh Ngưu rụt cổ một cái:
- Ta đáp ứng với Yến Tước rồi, về sau sẽ bớt đánh nhau đi.
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- 500 lượng bạc.
Hạng Thanh Ngưu không hề do dự gật đầu:
- Đánh nhau thôi mà, đã là đàn ông thì phải có khí phách. Nếu chuyện gì cũng nghe nữ nhân thì còn gì là đàn ông? Ta là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết. Một nam tử phong lưu phóng khoáng như ta, sao có thể bị nữ nhân trói buộc? Đừng nói đánh nhau vì bạn bè, cho dù vượt qua nước sôi biển lửa ta cũng không từ chối.
Phương Giải giơ ngón tay cái lên khen:
- Đáng mặt nam nhân!
Hạng Thanh Ngưu lộ ra vẻ đánh nhau mà đòi tiền là không thể chấp nhận được:
- Uổng ta và ngươi là tri kỷ bấy lâu, ngay cả phẩm chất tốt đẹp của ta mà cũng không biết.
Phương Giải xoay người hỏi đầu bếp:
- Vị tiền bối này, nếu cho ngươi hai lựa chọn, chi 500 lượng bạc và đánh một trận, ngươi sẽ chọn cái nào?
Đầu bếp không hề nghĩ ngợi đáp:
- Chi tiền.
Hạng Thanh Ngưu khinh bỉ nói:
- Thấp kém! Không có nghĩa khí!
Đầu bếp cũng lấy mấy tấm ngân phiếu từ ống tay áo, sau khi đếm liền đưa cho Phương Giải:
- Đây là 600 lượng!
Phương Giải ngẩn ra:
- Đưa ta làm gì?
Đầu bếp rất nghiêm túc nói:
- Ta không đánh nhau. Một trăm lượng còn lại ngươi cho tên béo kia. Gặp phải lúc phải đánh nhau, bảo y đánh thay ta.
Hạng Thanh Ngưu dành lấy ngân phiếu:
- Lằng nhằng như vậy làm gì, về sau có chuyện gì cứ nói thẳng với ta là được. Tuy ta không có nhiều phẩm chất lắm, nhưng riêng tính cách nghĩa mỏng vân thiên của ta, ngay cả ta cũng sùng bái chính mình.
Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất đi đường, không để tâm tới phong cảnh xung quanh. Rời khỏi Trường An đi về hướng tây bắc là quan lộ bằng phẳng, cho nên tới hửng đông bọn họ đã đi được trăm dặm. Tìm một nơi rửa ráy ăn điểm tâm, sau đó tiếp tục đi.
Đi được một đoạn, Phương Giải thả chậm tốc độ sánh vai với Mạt Ngưng Chi.
- Này, cho cô.
Phương Giải cởi Trực Lộ đao từ sau lưng xuống đưa cho Mạt Ngưng Chi.
Mạt Ngưng Chi nao nao:
- Cho ta làm chi? Ta có đao rồi.
Phương Giải nói:
- Ta dẫn một người từ phía nam về, tên là Cái Xá. Người này chuyên tu đao, cảnh giới cao cường, chỉ sợ không mấy người vượt qua y. Tuy tu vị của y không phải là hạng nhất, nhưng lý giải của y về đao rất lợi hại. Nếu cho y thêm vài năm, y nhất định có thể dùng đao đạt tới cảnh giới Thiên Chi Thượng.
Phương Giải nói:
- Lúc đánh với y, ta dùng thanh đao này. Trên đao này vẫn còn lưu lại đao ý Bá Đao của Cái Xá. Cô cầm mà xem, có lẽ sẽ giúp ích cho cô.
Mạt Ngưng Chi do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Trực Lộ đao khá nặng, thân đao lại có khí tức đặc biệt, Mạt Ngưng Chi vừa cầm liền biết nó phi phàm.
- Đao này có thể phát huy tu vị của mình tới cực hạn.
Phương Giải giải thích.
Mạt Ngưng Chi cởi bỏ tấm vải bao quanh đao, khí tức đặc thù trên thân đao khiến nàng yêu thích không nỡ rời tay. Tuy đao khách tới cảnh giới nhất định, trong tay có đao hay không đã không quan trọng. Nhưng một thanh đao tốt vẫn có ý nghĩa quan trọng với đao khách.
- Cảm ơn!
Mạt Ngưng Chi bọc lại cẩn thận Trực Lộ đao, treo ở một bên chiến mã.
- Không có gì!
Phương Giải cười nói:
- Ta chỉ cảm thấy ta còn nợ cô.
Mạt Ngưng Chi khẽ biến sắc, cởi Trực Lộ đao ra ném lại cho Phương Giải. Phương Giải nhận lấy, kinh ngạc nhìn Mạt Ngưng Chi, không biết cô nàng này lại nổi cơn khùng gì. Mạt Ngưng Chi không để ý tới hắn nữa, giục ngựa đuổi theo mấy nàng kia, lưu lại một bóng lưng cao ngạo cho Phương Giải.