Cho nên Phương Giải chỉ nói một câu, ông ta lập tức đoán được ý đồ của hắn.
Cuộc xung đột giữa Phương Giải và Lục Âu, là do Lục Âu gây sự với Hồng Tụ Chiêu mà ra, Phương Giải đánh Lục Âu tàn phế, là do y đánh Tiểu Đinh, nhưng đó không phải là nguyên nhân duy nhất. Thật ra lúc ở trong tiệm của mình, thái độ của Phương Giải đối với Lục Âu cũng đã rất lãnh đạm. Thật sự là hắn đang cố ý tạo ra hiện tượng không hòa hợp giữa hắn và người của Tả tiền vệ, đương nhiên là để hoàng đế thấy.
Còn đối với các triều thần, Phương Giải không hứng thú diễn kịch cho họ xem.
Đó là lý do vì sao, lúc gặp mưa đứng bên ngoài Đông Noãn các, Phương Giải cảm thấy mình hơi quá tay. Hắn cố ý tạo ra mâu thuẫn với người của Tả tiền vệ, nhưng đánh tàn phế một nha tướng ngũ phẩm, thì đúng là đã đụng chạm tới luật lệ của quốc gia.
Hơn nữa, mâu thuẫn với Tả tiền vệ do hắn tạo ra, hình như hơi lớn rồi.
Thật ra Phương Giải biết vì sao hoàng đế phái mình đi Tây Nam, hiện giờ cả triều đình đang bận túi bụi, nhưng vẫn chưa thiếu người đến mức giật gấu vá vai như vậy, lẽ ra khâm sai phải do quan văn đảm nhiệm mới tốt. Xét về kinh nghiệm, danh tiếng, hoặc thân phận địa vị, rõ ràng là hắn đều không thích hợp.
Nhưng hoàng đế chọn hắn, là bởi vì hoàng đế biết hắn có mâu thuẫn với con trai của La Diệu là La Văn, hoàng đế không muốn khâm sai do mình phái tới, lại có quan hệ thân mật với quan viên, tướng lĩnh địa phương.
Chỉ một câu, Bùi Diễn đã vạch trần gan ruột của Phương Giải, Phương Giải vờ kinh ngạc để che giấu sự khiếp sợ trong ánh mắt của mình. Lúc này hắn mới thật sự nhận ra, một người có năng lực nhìn thấu suốt, thì lợi hại như thế nào. Bùi Diễn chỉ suy nghĩ một chút, liền thấy được ý đồ của hắn, người như vậy nếu làm đối thủ, thật sự là từ tận đáy lòng mình, Phương Giải cảm thấy kiêng dè.
- Thông minh là chuyện tốt.
Bùi Diễn cười cười nói:
- Xưa nay Đại Tùy không thiếu nhân tài, cũng không thiếu người thông minh. Có thể nói các con em xuất thân thường dân, tài hoa kinh người như ngươi, chỗ nào cũng có, nhưng phần lớn đều nửa đường ngã ngựa và không bao giờ đứng lên được nữa. So với bọn họ, ngươi mạnh hơn rất nhiều, không thể phủ nhận một phần nguyên nhân là bởi vì vận khí của ngươi tốt hơn bọn họ, nhưng càng quan trọng hơn là...Thông minh thôi chưa đủ, cần phải thông minh và can đảm thì mới có thể nắm lấy cơ hội.
Bùi Diễn thản nhiên liếc nhìn Phương Giải, tiếp tục phê vào tấu chương:
- Khi người ta tiến về phía trước, sẽ dùng toàn lực để khiến đường dưới chân trở nên bằng phẳng hơn, nhưng rất ít người hiểu một lẽ, đó là đôi khi đặt mình vào một tình thế nhìn như bất lợi, trái lại là có lợi cho chính mình.
- Đây là điểm ngươi không giống người khác.
Bùi Diễn nói:
- Ngươi không cần để ý những lời này của ta, ta chỉ là một người đã ở quá lâu trong căn phòng này. Ngươi có thể hiểu được, vì ta cảm thấy cô đơn tịch mịch, muốn tìm ai đó để chuyện vãn, chứ hoàn toàn không có mục đích nào khác. Tuy nhiên ta rất tán thưởng một người trẻ tuổi như ngươi, Đại Tùy cần càng nhiều người trẻ như ngươi vậy.
Phương Giải gật đầu, đứng lên trịnh trọng thi lễ:
- Đa tạ Bùi đại nhân.
- Cảm tạ ta về điều gì?
Bùi Diễn mỉm cười:
- Cảm tạ ta vì vạch trần tâm tư của ngươi sao?
Rồi vừa dùng bút đỏ viết vào tấu chương, Bùi Diễn vừa điềm đạm nói:
- Ta ngồi ở vị trí Hoàng môn Thị lang này đã mười mấy năm, số thanh niên tài tuấn ta đã gặp, sợ còn nhiều hơn so với hoàng thượng. Rất nhiều người mà ngay cả ta cũng tưởng rằng sẽ đứng lên được, nhưng tiếc thay...người không những có thể khiến người ta nhớ đến tên tuổi mà còn trở thành một điển hình, thì gần năm mươi năm nay, chỉ có một mình Hoài Thu Công. May mắn cho ngươi là...Hoài Thu Công già quá rồi!
Nói xong, Bùi Diễn tự cười tự giễu:
- Xem ta đó, không ngờ lại nói ra những lời như vậy. Ngươi cứ coi như ta chưa từng nói gì, ngươi cũng chưa từng nghe gì.
Tim Phương Giải đập càng lúc càng nhanh, sau khi nghe Bùi Diễn nói như vậy, một ý niệm từ từ xuất hiện trong đầu hắn: “Bùi Diễn nói như vậy là có ý gì? Hoài Thu Công quá già rồi?”
Đúng!
Hoài Thu Công đúng là đã quá già rồi, ông ta sắp rời khỏi sân khấu rồi. Ông ta là điển hình bần dân được hoàng đế nâng lên, trở thành nguyên lão ba triều. Nhưng vinh quang rốt cuộc rồi cũng dần dần phai nhạt theo thời thế. Hiện giờ chính trị Đại Tùy đang lúc rối ren, đương nhiên hoàng đế không muốn sau khi Hoài Thu Công già đi, các con em đệ tử bần dân mất đi niềm tin, bởi vậy cho nên đương nhiên hoàng đế muốn đưa một điển hình bần dân khác lên thay thế. Có được một điển hình như vậy, những con em nhà bình dân sẽ vẫn có mục tiêu để phấn đấu tiến lên.
Điển hình mới đó...là ta sao?
Phương Giải tự hỏi, ngón tay run lên nhè nhẹ.
Nếu đúng là như vậy, lời nói của Bùi Diễn ngày hôm nay là có thâm ý. Thứ nhất, Bùi Diễn muốn bày tỏ ý tốt. Hiện giờ bắt đầu tạo mối quan hệ thân thiện với một người sau này sẽ trở thành một Hoài Thu Công thứ hai, sẽ tốt hơn là đợi sau này mới bày tỏ. Thứ hai, Bùi Diễn muốn nói với hắn, hắn đã là người được hoàng thượng lựa chọn, do đó không cần phải sợ đông sợ tây gì nữa.
Mâu thuẫn với Tả tiền vệ, nếu đã gây ra rồi, thì cũng không cần phải lo lắng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng đế đương nhiên sẽ không làm cái việc đem người mà mình nâng lên thành điển hình, đánh một đòn chết chắc.
Ý thứ hai lộ rõ trong lời lẽ của Bùi Diễn, là làm cho Phương Giải tự tin.
- Đa tạ Bùi đại nhân chỉ điểm!
Phương Giải lại thi lễ, lần này còn trịnh trọng hơn so với lần trước,
- Chỉ điểm?
Bùi Diễm không nhịn được bật cười:
- Ta không hề nói gì cả, cũng không chỉ điểm điều gì. Hồi nãy ta đã nói, người là người thông minh hiếm có. Cái hay của người thông minh, đó là tự mình ngộ ra rất nhiều sự việc, chứ không phải để người khác cầm tay chỉ vẽ, hiểu chưa? Có đôi khi người ta đã thấy được lối ra, nhưng lại không dám đặt chân lên đó, bởi vậy mà lạc mất phương hướng. Đời người có nhiều lựa chọn, nhưng theo ta thấy, cũng chỉ có hai loại, một là tiến về phía trước, hai là lui lại phía sau. Tuy nhiên hai loại lựa chọn này, lại có thể diễn biến thành mấy phương thức khác biệt.
- Luôn tiến về phía trước? Trước lui sau tiến? Trước tiến sau lui? Miễn là ở thời điểm thích hợp, lựa chọn được phương pháp thích hợp, thì rất nhiều việc đều sẽ trở nên dễ dàng hơn so với tưởng tượng của ngươi.
- Học sinh đã hiểu!
Phương Giải gật mạnh đầu, lòng trở nên sáng tỏ thông suốt.
...
…
Đông Noãn các.
Sau khi vào cửa, Phương Giải hành lễ hết sức cẩn thận, rồi cúi đầu đứng một bên. Dường như Hoàng đế thích ngồi trên giường gạch (1) xử lý sổ sách. Chiếc ghế bên cạnh giường gạch, trông rất rộng rãi thoải mái, hầu như chỉ để cho có trong phần lớn thời gian. Có thể bởi vì thời tiết, ánh sáng trong phòng không được tốt lắm, cho nên lúc xem tấu chương, hoàng đế phải cúi xuống rất thấp, một tay chống cằm, mày hơi nhăn lại.
- Đánh nhau sao?
Hoàng đế hỏi, cũng không ngẩng đầu lên.
Phương Giải đáp:
- Vâng.
- Đánh thắng chứ?
- Vâng.
Hoàng đế gật đầu:
- Vậy xem như không đến nỗi hỏng bét, chứ nếu đường đường là người của Diễn Võ viện, một thiên tài được xem là người thứ hai xuất sắc trong tất cả các môn, vừa được trẫm phong làm “Nhất Đẳng Hương Tử” (2), lại tùy tiện đánh nhau với một người từ nơi khác vào kinh, còn bị người ta đánh bại, thì ngay cả trẫm cũng cảm thấy mất mặt.
- Thần…ra tay hơi nặng một chút…
Phương Giải cúi đầu nói.
- Nặng cỡ nào?
Hoàng đế hỏi.
- Thần đánh tàn phế một vị tướng quân tước ngũ phẩm trấn thủ ở Tây Nam, vi phạm quốc pháp Đại Tùy, xin bệ hạ trách phạt!
- Đó là một vấn đề đấy!
Hoàng đế ngẩng lên nhìn hắn:
- Nghe nói ngươi phế đi một cánh tay của người ta, ngay cả bàn tay cũng bị ngươi đánh nát...Tay trái hay tay phải?
- Dạ tay trái.
Phương Giải trả lời theo sự thật.
Hoàng đế ừ một tiếng:
- Tay trái…còn đỡ, nếu là tay phải, sẽ rất khó sử dụng đao, dù sao thay đổi thói quen không phải là chuyện dễ. Nếu như một vị nha tướng ngũ phẩm lập được không ít công lao, mà ngay cả đao cũng không cầm được, thì cũng khó vì nước giết địch, thực sự là một tổn thất.
Phương Giải không biết ý thật sự của hoàng đế là gì, đành chỉ im lặng không nói.
- Nếu như trẫm vì chuyện này, lại sai người phế bỏ tay trái của ngươi coi như trả món nợ cho người ta thì thế nào?
Hoàng đế nhìn hắn.
Phương Giải im lặng một lát, rồi hỏi lại:
- Không thể nợ lại được sao?
Dường như hoàng đế đoán được nhất định hắn sẽ hỏi như vậy, cho nên bĩu môi, vẻ mặt cũng không có gì bất ngờ:
- Vậy nhớ kỹ món nợ này, rồi trẫm sẽ trừ vào công lao của ngươi để giúp ngươi trả nợ. Phạt ngươi một năm bổng lộc, cho lập công chuộc tội!
Phương Giải không ngờ chuyện này lại được giải quyết xong một cách đơn giản như thế, bổng lộc một năm của “Nhất Đẳng Hương Tử” tuy không nhỏ, nhưng dùng số bạc đó mua tay trái của một tướng quân ngũ phẩm, hình như cũng không thiệt gì. Hắn nhớ những lời Bùi Diễn nói trước đó, trong lòng càng kính nể vị Hoàng môn Thị lang kia. Ông ta thật sự đoán được phản ứng của hoàng đế, cho nên mới bảo hắn đừng lo lắng gì cả.
Sự hiểu biết của người này đối với tính cách của hoàng đế không ngờ lại sâu sắc đến mức như vậy.
- Nói trẫm nghe, ngươi phế bỏ một bàn tay của người ta, là vì Lục Âu vi phạm pháp lệnh quốc gia, hay là vì hắn đánh nữ nhân của ngươi?
Phương Giải nghe hỏi vậy, không khỏi giật mình, rồi nghiêm túc hồi đáp:
- Tiểu đương gia của Hồng Tụ chiêu không phải là nữ nhân của thần. Tuy nhiên thần phẫn nộ ra tay, cũng có phần vì nàng ta.
- Bên cạnh ngươi đã có hai tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, trẫm nghe nói tiểu đương gia của Hồng Tụ Chiêu tuy nhan sắc không tầm thường, nhưng vẫn còn là một cô bé, không thể so sánh với hai nữ nhân của ngươi. Bởi vậy, nói ngươi đánh nhau vì gái đẹp, là bất công cho ngươi.
Hoàng đế nói:
- Luật pháp quốc gia là bất khả xâm phạm, nhưng ngươi trẻ tuổi bồng bột, ra tay như thế cũng là không tốt. Cho dù là muốn giữ gìn pháp luật kỷ cương của triều đình, nhưng cũng không thế cứ nóng giận lên là không kìm chế được bản thân như thế. Về nhà suy xét lại mình đi, không thể quen thói làm càn như thế được.
Phương Giải nghe câu này, mới hiểu rõ ý của hoàng đế:
- Thần tạ ơn bệ hạ quý trọng!
Hoàng đế lườm hắn một cái:
- Bớt gây thêm phiền phức cho trẫm, trẫm còn phải cảm tạ ngươi…
Hoàng đế chỉ tờ ý chỉ trên án:
- Vì ngươi đánh người, mà trẫm phải đích thân viết ý chỉ để trấn an…Công này tính thế nào đây? Khấu trừ một năm bổng lộc là hời cho ngươi lắm rồi…Chữ trẫm viết cho dù xem như không quá đẹp, nhưng nếu có người đem đi bán, giá trị cũng sẽ không thấp hơn bao nhiều so với bút tích thư pháp của Nghiêm Liễu Chí.
- Hay là phạt…hai năm lương bổng?
Phương Giải hỏi một câu thăm dò.
- Tốt!
Hoàng đế gật gật đầu:
- Vậy thì phạt hai năm lương bổng. Mau chạy về nhà mà đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm đi. Về phần khi nào đi Ung Châu, trẫm sẽ sai người thông báo cho ngươi.
- Thần chỉ thuận miệng hỏi thế thôi…
- Muộn rồi!
- Tạ chủ long ân!
Phương Giải nghiêm túc thi lễ, muốn cười, nhưng kìm lại được.
Vừa lúc đó, bỗng từ bên ngoài Đông Noãn các vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ. Hoàng đế chưa kịp bảo Tô Bất Úy ra xem, đã thấy có người vén rèm cửa lên, một bóng người thướt tha, mang theo một làn hương thơm xông vào. Người này vào quá nhanh, nếu không phải Phương Giải phản ứng nhanh chóng, thì chắc chắn hai người đã va vào nhau.
- Phụ hoàng!
Cô gái kia nhào vào lòng hoàng đế, nước mắt nước mũi rơi cả trên long bào của hoàng đế:
- Con không muốn đi Tây Nam đâu. Con không muốn gả cho cái tên vô dụng La Văn kia! Con còn chưa từng gặp hắn lần nào, ai biết hắn sứt môi méo miệng gì đó hay không! Hơn nữa, phụ hoàng đành lòng gả con đi xa như vậy sao?
Phương Giải ngượng ngập cười cười, nói mấy lời xin cáo lui, rồi đi ra ngoài.
Nhưng hoàng đế gọi hắn lại:
- Ngươi chờ một chút…Chuyện của Trưởng công chúa do ngươi phụ trách, bây giờ ngươi theo Trưởng công chúa ra ngoài một chút, trẫm còn có việc…Uyển Nghi à, đây là khâm sai trẫm định phái đi Tây Nam kiểm tra, có chuyện gì con cứ hỏi hắn đi, đừng có quấy rầy phụ hoàng phê duyệt tấu chương được không?
Trưởng công chúa Đại Tùy Dương Uyển Nghi quay đầu lại thoáng nhìn, thấy người trước mắt hơi quen mặt.
Rồi đột nhiên nàng nhớ ra, lúc ở trong nhà ngục, Phương Giải từng nói những lời hết sức đáng ghét kia, lập tức thẳng người lên, chỉ vào mặt Phương Giải, tức giận nói:
- Hóa ra là ngươi!
Phương Giải vội cười làm lành:
- Trưởng công chúa điện hạ, đã lâu không gặp.