Đông Cương đang chém giết, ven biển máu văng tung tóe.
Trường An đang chém giết, dưới tường thành máu bắn khắp nơi.
Mông Nguyên
Nam tử áo trắng chậm rãi mà đi, thỉnh thoảng lại biến mất không thấy, lúc xuất hiện thì đã cách đó khá xa.
Lúc mặt trời mọc, y đi tới Đà thành. Lúc mặt trời xuống núi, y đi tới Vương Đình. Lúc mặt trời lại mọc, y đã ở dưới chân núi Đại Tuyết Sơn.
Cũng không biết đã bao lâu rồi y không ngủ, có lẽ y sớm không cần ngủ nữa rồi. Nhưng vẻ mặt của y đầy mệt mỏi. Người như y, dù không ngủ không nghỉ nhiều ngày cũng không hề ảnh hưởng gì. Chỉ là y sốt ruột, muốn nhìn xem rốt cuộc là cái gì đã thay đổi thế giới này.
Nếu y phát hiện ra chân tướng, vậy thì việc một nghìn năm trước xuất hiện tu hành có thể lý giải.
Trên thế giới này, có lẽ không ai sốt ruột muốn biết chân tướng hơn y. Y đã bước tới chỗ cao như vậy, y nhìn thấy xa hơn những người bình thường. Y sống càng lâu, càng cảm thấy có thứ gì đó đang chi phối nhân loại.
Những năm qua y làm rất nhiều chuyện, mà mục tiêu chỉ có một.
Tìm ra thứ chi phối thế gian này, xem nó rốt cuộc là cái gì.
Lúc y biết Đại Tự Tại từ phương tây tới, y đột nhiên nghĩ tới một việc, hiểu ra một việc. Vì thế y tới đây, không thể không đến. Y đi rất gấp, trái tim còn gấp gáp hơn. Trên đường đi, một ý niệm xuất hiện trong đầu, dù muốn áp chế cũng không thể áp chế nổi.
Y cảm thấy muốn chết.
Y luôn tìm kiếm chân tướng, nhưng y bỗng nhiên nghĩ, nếu tìm ra được, liệu đó có phải là thời điểm chết của mình không?
Lúc tới chân núi Đại Tuyết Sơn, y ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc nguy nga xây dựng ở giữa sườn núi.
Đại Luân Tự
Nam tử áo trắng tự hỏi bản thân, ngươi có sợ chết không? Nếu như sợ chết, hiện tại xoay người đi vẫn còn kịp. Nếu không sợ chết, vậy thì liền bước lên ngọn núi kia. Sau đó hắn có chút kinh ngạc phát hiện, từ đầu tới cuối mình vẫn sợ chết. Cho nên…y cất bước đi lên thềm đá.
Hóa ra, sợ chết không có nghĩa là lui về phía sau.
Dường như biết là y tới, tiếng chuông vang lên trong Đại Luân Tự, tiếng chuông mà đã rất lâu rồi chưa được vang lên. Tòa tuyết sơn quanh năm không thay đổi, dường như chỉ có tiếng chuông này mới mang lại chút nhân khí. Nam tử áo trắng vừa đi vừa nghe tiếng chuông, thật giống như hiểu ra cái gì đó tối nghĩa.
Bất kể là xuân hạ thu đông, từ sườn núi lên tới đỉnh núi của Đại Tuyết Sơn đều chỉ có một màu trắng. Trước kia lúc Đại Luân Tự còn nhiều hương khói, tô điểm thêm màu trắng là tăng y màu vàng màu đỏ. Sau khi gia tộc Hoàng Kim của Mông Nguyên diệt Phật, tuy Đại Luân Tự chưa ngã xuống, nhưng nơi này tựa hồ bị chiến tranh mang đi sinh khí vốn không nhiều.
Đại Luân Tự xây dựng trên núi đá, bất kể là nhìn xa hay nhìn gần, tòa kiến trúc chùa chiền này cũng có thể xưng là quỷ phủ thần công, giống như chỉ có thiên thần mới có thể làm ra tác phẩm nghệ thuật như vậy…Nhìn từ đằng xa, cả tòa chùa miếu giống như điêu khắc mà thành, không mang theo nhân gian khói lửa.
Lần này nam tử áo trắng không biến mất rồi xuất hiện như mọi lần, mà từng bước leo lên. Tới nơi này, y không muốn lãng phí dù chỉ một ít nội kình. Đây là một nơi kỳ diệu cũng như rất quỷ dị. Nơi này có một người có địa vị tối cao vô thượng trong một nghìn năm.
Người bình thường lúc đi trên núi, đều có một sự kích động muốn quỳ xuống dập đầu.
Nhưng nam tử áo trắng đột nhiên lại muốn hủy đi nơi này, hủy tan tành. Sau đó y nghĩ tới Dương Kỳ, người trẻ tuổi hơn y kia dường như còn nhìu thấu triệt hơn y. Nam tử áo trắng đột nhiên nghĩ, có phải Dương Kỳ khám phá cái gì đó sớm hơn mình, thế nên mới cố chấp muốn giết Đại Luân Minh Vương, muốn hủy đi nơi này.
Bất kể phải hay không phải.
Nam tử áo trắng biết, mình đang đi trên con đường giống với Dương Kỳ.
Sơn môn mở ra.
Mấy trăm tăng nhân chậm rãi đi ra ngoài, lúc đi đường tay vẫn chập lại. Sau đó bọn họ yên lặng tách ra hai bên, giống như hoan nghênh nam tử áo trắng tới. Nhưng vẻ mặt của bọn họ không thể hiện điều gì cả, không vui sướng, cũng không có chán ghét.
Không có gì cả.
Nam tử áo trắng biết rằng, những tăng nhân này được mọi người gọi là tăng binh kim thân, được xưng bất tử bất diệt.
- Vô dụng!
Nam tử áo trắng thì thào một câu, sau đó vẩy tay một cái, động tác rất tự nhiên. Thật giống như nông dân gieo hạt giống, giống như nông dân vẩy thóc cho gà ăn. Nhưng rõ ràng một động tác đơn giản như vậy, lại khiến cho người ta cảm thấy giống như thần linh thi triển pháp thuật, tùy tiện vung tay, không phải là hạt giống cũng không phải là hạt thóc, mà là thần pháp.
Y bước về phía trước, vẩy tay một cái.
Nhưng mấy trăm tăng binh kim thân đều chết hết.
Dễ dàng như vậy.
Tăng binh kim thân vốn không phải là người sống, có lẽ bọn họ đã chết từ rất lâu trước, nhưng thể xác của bọn họ lại không được yên bình, bị chế tác thành một trong những binh khí hung hãn nhất của Phật tông. Lần này bọn họ mới là chết thật, chết một cách triệt để.
Theo động tác vẩy tay của nam tử áo trắng, hai tăng binh kim thân gần y nhất nổ tung đầu. Đây mới chỉ là bắt đầu, tất cả giống như quân bài Domino, đầu người nổ tung theo trình tự từ gần tới xa, nổ tới tận cửa Đại Luân Tự. Nếu bỏ qua nổ tung là đầu người, thì có thể coi tràng diện này như đốt pháo chào mừng.
Chỉ là pháo này, giá trị xa xỉ.
Được xưng là tăng binh kim thân bất diệt, còn có mấy trăm người, lại chết hết như vậy. Mấy trăm tăng binh kim thân này là còn sót lại sau cuộc chiến Mông Nguyên diệt Phật, phần lớn đã bị tiêu diệt trong trận chiến kia. Phải biết rằng lúc trước vì diệt trừ những tăng binh kim thân này, Đại Hãn Mông Nguyên Mông Ca đã phải tập hợp không ít người tu hành. Mà hôm nay, ở trong mắt nam tử áo trắng, những tăng binh kim thân giống như món đồ sứ, đập cái là vỡ.
Không
Đám tăng binh kim thân này không hề xinh đẹp.
Đồ sứ xấu xí.
Nam tử áo trắng giẫm lên hài cốt đi tới cửa Đại Luân Tự, bàn chân không dính một chút bẩn thỉu nào. Cửa vẫn mở, không ai ngăn cản.
Y đi vào.
Vì thấy nhìn thấy một Đại Tự Tại.
…
…
Không phải Đại Tự Tại đang ở Trung Nguyên sao? Không phải y đang ở bên cạnh Dương Kiên, Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy đó sao?
Vì sao lại ở trong Đại Luân Tự? Chẳng lẽ tốc độ của y lại nhanh hơn nam tử áo trắng, đi sau mà tới trước? Nếu là như vậy, Đại Tự Tại đáng sợ cỡ nào?
Nam tử áo trắng không cảm thấy có gì đáng sợ, chỉ thoáng suy nghĩ rồi gật đầu.
- Nơi này quả nhiên có một.
Y nói.
Đây là một Đại Tự Tại mặc tăng y màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, giống hệt với Đại Tự Tại mặc áo tím đứng bên cạnh Dương Kiên. Có khuôn mặt hoàn mỹ hơn cả mỹ nhân tuyệt sắc, có khí chất thuần khiết hơn cả hoa sen. Đương nhiên, còn có tu vị khiến người ta rung động.
Nhưng
Đi tới đối diện Đại Tự Tại không phải là Phương Giải, không phải Hạng Thanh Ngưu, cũng không phải Dương Kiên, mà là nam tử áo trắng.