Là một trong những thánh địa chính thống của Đạo tông Đại Tùy, từ trước tới nay Tam Thanh Quan núi Võ Đang chưa bao thiếu sự chú ý. Chỉ có điều đạo sĩ của núi Võ Đang đều rất khiêm tốn, không mở cửa đón khách như Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc. Cho nên Tam Thanh Quan khá là tĩnh lặng, tĩnh lặng cơ hồ không có vị khách nào.
So với Nhất Khí Quan mà nói, nơi này thuần túy hơn một ít.
Cho nên từ rất lâu về trước, Tiêu Nhất Cửu tới thăm núi Võ Đang đã từng nói, nếu có một ngày lòng ta chỉ có đạo, ta sẽ tới núi Võ Đang làm một đệ tử thấp kém, chứ không làm quan chủ Nhất Khí Quan. Lời này là nói cho người của núi Võ Đang nghe, đương nhiên cũng có ý khen ngợi Tam Thanh Quan núi Võ Đang. Tuy nhiên, về sau nghĩ lại, có lẽ đây là lời cảm thán từ tận đáy lòng của Tiêu Nhất Cửu.
Điều khiến người ta có chút thổn thức chính chính là, Tiêu Nhất Cửu, người một lòng hướng tới quyền thế, hiện tại lại tĩnh tâm tu hành. Mà các đạo sĩ núi Võ Đang, sau khi Di Thân Vương phản loạn, bắt đầu rời khỏi sơn môn. Sau khi Trương chân nhân hộ tống Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch trở về kinh thành, Tam Thanh Quan núi Võ Đang dường như bắt đầu có mối liên hệ mật thiết với triều đình.
Có Trương chân nhân ở trong quân, La Diệu không thể giết người một cách nhàn nhã như lúc tiến vào doanh trại của Bàng Bá.
Ở Ung Châu Trung Nguyên giết Phác Hổ, chẳng phải cùng một thái độ như vậy sao?
Hiện tại xem ra, đạo sĩ núi Võ Đang tỏ thái độ còn rõ ràng hơn đạo sĩ Nhất Khí Quan. Có người trên giang hồ nói rằng, Tam Thanh Quan mới là thánh địa của đạo tông, chứ không phải là Nhất Khí Quan theo lời thế tục hay nói.
Nhưng ai mà ngờ tới, thay đổi lại nhanh như vậy.
Đạo sĩ Nhất Khí Quan bắt đầu đi một con đường khác, mà Tam Thanh Quan thì bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Tiêu Nhất Cửu đi xa, Hạng Thanh Ngưu tiến vào Hắc Kỳ Quân, người trong giang hồ đều nhìn ra được, Nhất Khí Quan đã đặt tiền cược lên thế lực khác ngoài triều đình. Đang thời loạn thế, làm vậy cũng không khiến người ta kinh ngạc. Ngược lại Tam Thanh Quan núi Võ Đang, dù Đại Tùy đã suy sụp, nhưng vẫn đặt tiền cược lên người của Dương gia. Điều này khiến cho người ta có chút khó hiểu.
Tuy nhiên, hiện tại rất nhiều khách giang hồ khi nhắc tới Đạo tông, đã tự động không để ý tới Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc. Bởi vì trong đạo quan kia đã không còn cao nhân nào trấn thủ rồi. Chỉ có một Trác Bố Y không hiểu ra sao tới Nhất Khí Quan, không hiểu ra sao trở thành cây trụ của Nhất Khí Quan. Có một số giang hồ bại hoại tưởng rằng Nhất Khí Quan dễ bắt nạt, chạy tới muốn chiếm tiện nghi, thì bị Trác Bố Y, người tự xưng là Bố Y đạo nhân kia phế bỏ trước sau 216 người.
Phần lớn đều rất thảm, một bộ phận nhỏ còn thảm hơn.
Nếu nói ngưu bức để hình dung Nhất Khí Quan, vậy thì hẳn là dùng một câu khác để hình dung núi Võ Đang.
Sau khi Trương chân nhân bước chân lên cảnh giới Thiên Chi Thượng, rốt cuộc khong ai dám tới núi Võ Đang nhắc tới hai chữ ‘luận bàn’ nữa rồi. Cho dù Trương chân nhân ở trong núi hay không. Giang hồ nói lớn rất lớn, nói nhỏ rất nhỏ, có một số tin tức mất không nhiều thời gian liền truyền khắp giang hồ. Cũng chính vì Trương chân nhân tự nói rằng mình đã là Thiên Chi Thượng, nên người tu hành tưởng rằng Cửu Phẩm đã là giới hạn liền biết mình nhỏ bé cỡ nào.
Cũng chính vào lúc đó, cảnh giới cao nhất ở giang hồ, không còn là Cửu Phẩm nữa.
Còn cần võ lâm đại hội gì đó không?
Phía trên Cửu Phẩm là Thông Minh, phía trên Thông Minh là Cận Thiên, phía trên Cận Thiên là Thiên Chi Thượng.
Như thường ngày, đệ tử có thân phận thấp của núi Võ Đang rời giường rửa mặt rồi mang theo cây chổi bắt đầu quét dọn đình viện sơn môn. Từ chân núi Võ Đang lên tới cửa Tam Thanh Quan, phải đi qua 3333 bậc đá. Mỗi một đệ tử núi Võ Đang đều phải quét dọn sạch sẽ từng bậc đá một.
Một đạo sĩ béo chỉ bảy, tám tuổi, làn da trắng nõn bóp bóp cái chân mệt mỏi, có chút oán giận nói:
- Sư huynh, sơn môn không có khách, vì sao mỗi ngày đều phải quét bậc đá? Hôm qua quét đã sạch sẽ rồi, hôm nay vì sao còn phải quét…
Vị sư huynh mười sáu, mười bảy tuổi âm dương quái khí trả lời cậu ta:
- Hôm qua ngươi đã ăn cơm rồi, hôm nay vì sao còn đòi ăn?
Lời này, là sư huynh năm đó của y trả lời y. Nghe nói sư huynh của sư huynh y cũng trả lời như vậy.
- Ăn cơm có liên quan gì tới quét rác…
Tiểu đạo sĩ ngây thơ than một tiếng, cũng không dám dừng lại, vẫn cẩn thận quét dọn. Một bậc thang phải quét ba lượt, tuyệt đối không thể thiếu. Bởi vì đạo sĩ của núi Võ Đang không dám quên lời của quan chủ. Trương chân nhân nói qua, công khóa mỗi ngày như thế nào thì phải làm đủ. Nếu ngay cả một chuyện đơn giản như vậy mà không siêng năng, vậy thì về sau tu hành ngươi cũng chẳng đi được đến đâu.
- À?
Cậu ta chợt thấy có khách xuất hiện ở chân núi, ngạc nhiên hỏi:
- Sư huynh, dưới kia là nam hay nữ?
Sư huynh nhìn theo hướng cậu ta chỉ, sau đó gãi trán:
- Nhìn…không rõ.
Bởi vì người tới quá đẹp, cho nên y không dám xác định. Sư huynh sư đệ hai người nhìn kỹ một lát, sau đó đều xác định một việc. Người này nếu như là nam, thì có thể mê chết một đám nữ nhân. Người này nếu như là nữ, có thể mê chết hai người bọn họ…
Người tới mặc một bộ áo dài màu trắng, không có một nếp nhăn nào. Chân đeo một đôi giày vải màu trắng, không dính một hạt bụi nào. Thoạt nhìn y giống như một đóa hoa sen nở giữa không trung, không dính dù chỉ một giọt nước. Tóc của y tùy ý buộc ở đằng sau, nhưng mái tóc còn óng mượt hơn cả thiếu nữ.
- Xin hỏi…
Vị sư huynh hơi cúi người nói:
- Ngài tới núi Võ Đang làm chi?
Nam tử áo trắng trả lời vô cùng đơn giản, nhưng lại rất chọc tức người:
- Ngắm núi Võ Đang.
- Xin lỗi, trừ khi có hẹn trước, nếu không Tam Thanh Quan không mở cửa cho khách.
Sư đệ nhếch cái cằm béo ục ịch lên nói:
- Cho dù có hẹn, cũng phải chờ ở dưới chân núi để chúng tôi trở về bẩm báo. Nếu như ngươi là ngắm cảnh núi, thì từ một con đường khác đi lên. Bên này chỉ có Tam Thanh Quan, bên kia có cảnh sắc không tồi. Từ con đường kia đi tới sườn núi có một thác nước, thác nước có hồ sâu, trong hồ sâu có cá bốn mang, ăn rất ngon.
- Cảm ơn!
Nam tử áo trắng mỉm cười gật đầu:
- Ta vẫn đi con đường này!
Nói xong, y tiếp tục cất bước đi lên trên.
Tiểu đạo sĩ thấy sư huynh muốn tiến lên ngăn cản, liền kéo áo lại, thấp giọng nói:
- Sư huynh chớ ngăn cản nữa. Người đẹp đẽ như vậy sao có thể là người xấu được?
Sư huynh hơi sửng sốt, sau đó giận dữ nói:
- Đẹp đẽ thì có ích lợi gì? Nấm càng đẹp thì càng có độc!
Nam tử áo trắng dừng chân, mỉm cười nói với tiểu đạo sĩ béo:
- Sư huynh của ngươi nói rất đúng, càng đẹp đẽ, thì càng nên phải cẩn thận.
Tiểu đạo sĩ vừa định lên tiếng, thì nghe thấy sơn môn bên kia có tiếng thở dài truyền tới:
- Ta đã rất cẩn thận rồi, vẫn không tránh khỏi độc xinh đẹp.
Nam tử áo trắng ngẩng đầu nhìn lên núi:
- Bởi vì ngươi đã có đủ tư cách.