Bởi vì ở cuộc chiến Đại Tùy diệt Thương, nam tử tộc Hột chết rất nhiều, cho nên số lượng nữ nhân trong tộc Hột hơn xa nam nhân. Vì cầu một lang quân như ý, mười mấy thiếu nữ bao vây truy đoạt một thiếu niên cường tráng cũng không phải là chuyện ngạc nhiên. Về sau một vị Đại Vu Sư của tộc Hột đề nghị, vào mùng chín tháng ba đầu năm, thiếu nữ qua mười ba tuổi có thể tới bờ sông tắm rửa, sau đó các nam nhân cũng tiến vào sông, tự do giao phối.
Từ đó trở đi ngày này liền trở thành ngày hội lớn nhất của người Hột. Nữ tử qua mười ba tuổi sẽ dậy sớm ăn mặc đẹp đẽ tới bờ sông, đợi các nam nhân tới. Sau đó các nàng sẽ tiến vào sông tắm rửa trước. Nếu có nam tử nào nhìn trúng các nàng, sẽ xuống sông ôm nhau.
Qua mấy chục năm, điều này đã trở thành truyền thống.
Thiếu nữ pha trà tuy nhìn có vẻ thành thục, nhưng mới chỉ mười ba mười bốn tuổi. Hơn nữa nàng là nữ nhân bên cạnh Hột Vương, chắc chắn sẽ không xuống sông giao phối. Nàng thấy Phương Giải có khuôn mặt tuấn mỹ, còn mang theo khí chất mạnh mẽ, trong lòng đã thầm vừa ý. Nghĩ về sau nam tử này sẽ mang theo mình, tim đập như nai con chạy loạn.
- Không!
Phương Giải mỉm cười lắc đầu:
- Chỉ là ta thấy nàng ta pha trà cứ phải uốn đi uốn lại, chẳng lẽ không mệt sao?
Đồ Hồn Đa Biệt sửng sốt, sau đó mỉm cười:
- Phương tướng quân quả nhiên là đảm phách hơn người, trong tộc ta không có ai đàm tiếu tự nhiên khi ở trước mặt ta như Phương tướng quân. Những người trong thành Ung Châu kia, cũng không có một người nào dám mang theo hai tùy tùng tiến vào đại doanh của ta.
- La Diệu thì sao?
Phương Giải hỏi.
Đồ Hồn Đa Biệt khẽ biến sắc, sau đó cười nói:
- Ở trước mặt La Diệu, ta không dám tự tại như ngươi ở trước mặt ta.
Lúc nói lời này, y không có bất kỳ sự giả tạo nào.
Phương Giải gật đầu, rất nghiêm túc nói:
- Ta từng rút đao giết người ở trước mặt La Diệu.
Trong lòng Đồ Hồn Đa Biệt căng thẳng:
- Thật sao?
Phương Giải cười ha hả, không nói tiếp.
Đồ Hồn Đa Biệt trầm mặc một lúc rồi hơi lộ vẻ xấu hổ:
- Chúng ta nói tới chính sự đi…nếu Phương tướng quân muốn nói chuyện với ta, chắc hẳn có nhiều điều để nói.
- Thực không nhiều lắm.
Phương Giải mỉm cười, ôn hòa nói:
- Chỉ có tám chữ.
Đồ Hồn Đa Biệt hỏi:
- Tám chữ gì?
- Lui binh, xưng nô, lấy chết chuộc tội.
Phương Giải đáp.
Ánh mắt của Đồ Hồn Đa Biệt trở nên lạnh lùng, khóe miệng run rẩy. Câu trả lời của Phương Giải vượt ngoài dự liệu của y, thậm chí y hoàn toàn không ngờ tới. Y vốn tưởng rằng Phương Giải tới là cầu hòa, nguyện ý trả giá để đổi lấy sự thái bình cho Ung Châu. Sở dĩ Đồ Hồn Đa Biệt nguyện ý đàm phán với Phương Giải, là vì y biết Ung Châu không dễ đánh. Tuy dưới trướng của y có trăm vạn đại quân, nhưng tự y biết trăm vạn quân này chỉ là cái mẽ.
Nhất là người Hột không giỏi công thành, mà tường thành Ung Châu lại rất cao lớn và kiên cố.
- Phương tướng quân đang nói đùa đấy à?
Y lạnh giọng nói.
- Đại Vương cảm thấy buồn cười không?
Phương Giải hỏi lại.
- Buồn cười.
Đồ Hồn Đa Biệt rất nghiêm túc gật đầu:
- Điều này giống với chuyện người Tùy các ngươi một hơi đánh tới Đô thành Ung Châu của Thương Quốc, chỉ thiếu chút nữa là phá thành mà vào. Hoàng Đế Thương Quốc phái người tới đàm phán với người Tùy các ngươi. Người Tùy vốn tưởng rằng sứ giả Thương Quốc tới cầu hòa, ai ngờ sứ giả Thương Quốc lại nói với người Tùy rằng, các ngươi lui binh xưng nô đi…chẳng lẽ không buồn cười sao?
Phương Giải hơi ngả người về đằng trước:
- Có một chuyện chắc ngươi vẫn chưa rõ ràng…ngươi không phải là người Tùy, ta mới là.
Đồ Hồn Đa Biệt cười lạnh nói:
- Hóa ra Phương tướng quân tới chỉ là muốn cho ta thấy dũng khí của ngươi lớn cỡ nào.
- Sai rồi.
Phương Giải khoát tay nói:
- Ta tới không phải là để thương lượng với ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi biết ngươi nên làm thế nào. Ngươi có thể không đáp ứng…đây là quyền lợi của ngươi.
…
…
Cuộc nói chuyện mới bắt đầu đã lâm vào bế tắc, Phương Giải dùng một phương thức rất vô lý để nói chuyện, mà nơi này rõ ràng là địa bàn của Đồ Hồn Đa Biệt. Trong lúc nhất thời, đám tiểu thổ ty, thuộc hạ của Đồ Hồn Đa Biệt đều ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết cái tên cao cao tự đại này rốt cuộc có lai lịch gì.
- Người này là ai?
Có người hạ giọng hỏi:
- Sao tự đại như vậy? Chẳng lẽ hắn tưởng rằng chỉ bằng nói chuyện có thể khiến trăm vạn đại quân tộc Hột chúng ta chết ngoẻo sao? Tới La Diệu cũng không lớn lối như vậy! Người này thật không biết trời cao đất rộng là gì!
Một người cười lạnh nói:
- Người Hán đều là những kẻ tự đại, tự cho là đúng. Ta thực muốn nghe hắn sẽ nói gì tiếp.
- Đổi là ta, làm gì có chuyện cho hắn cơ hội để hắn dông dài? Đã sớm sai người trói hắn lại ném cho dã thú ăn thịt rồi, ngay cả xương cốt cũng không thừa. Người như vậy rõ ràng chính là một kẻ ngu. Không phải kẻ ngu thì cũng là người điên.
- Chuyện này truyền ra ngoài thì chính là trò cười. Lẻ loi tiến vào lều lớn, vậy mà còn dám uy hiếp Đại Vương!
- Hắc, thật không biết là can đảm hay là ngu ngốc!
Đám thuộc hạ nghị luận, Đồ Hồn Đa Biệt nghe mà nhếch miệng:
- Phương tướng quân, ta biết rằng ngươi là tướng tài hiếm có của Đại Tùy, trẻ tuổi đã lĩnh một quân. Có lẽ vì trẻ mà sinh ra đắc ý, coi trời bằng vung…Ta nhiều tuổi hơn ngươi, cho nên ta muốn khuyên ngươi một câu. Làm người, quan trọng nhất là phải thức thời. Có lẽ có điều ngươi còn chưa hiểu, dù ngươi có dũng khí, nhưng đồng đội của ngươi chưa hẳn có. Chẳng hạn như người trong thành Ung Châu, chỉ sợ ngươi chết ở chỗ này cũng không ai vì ngươi mà khóc một tiếng chứ?
Phương Giải mỉm cười lắc đầu:
- Ngươi thật không hiểu về người Tùy.
Hắn chỉ ra ngoài, nói:
- Ngươi có thể phái người tới phía bắc vài dặm nhìn xem, nơi đó liệu có phải có một đội quân đang chờ không. Tuy Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu chỉ là một văn nhân, nhưng không thiếu dũng khí. Người Hán bọn ta có thể bất hòa với nhau, nhưng khi người ngoài tới, bọn ta sẽ quên hết hận thù mà đồng lòng nhất trí.
- Người đâu!
Đồ Hồn Đa Biệt phân phó một tiếng:
- Phái người đi thăm dò! Phương tướng quân, ta hiểu cách làm người của Lạc Thu hơn ngươi. Nếu ông ta đồng ý mang binh ra khỏi thành cứu ngươi…trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây!
- Đổi lại đi!
Phương Giải thản nhiên nói:
- Nếu Lạc Thu đại nhân thực sự tới đây, ngươi liền ăn phân được không? Ta có thể cho ngươi quyền lợi được lựa chọn. Ta biết rằng ngươi có một thú doanh, đủ loại dã thú, muốn phân gì cũng không thiếu.
- Phương Giải!
Đồ Hồn Đa Biệt đứng bật dậy:
- Ngươi đang ép ta giết ngươi ngay tại đây phải không?
Phương Giải than nhẹ:
- Ngươi vừa nói qua, người giỏi là người tự biết mình. Nhưng ngươi thất bại ở chỗ, là không tự biết mình…Tuy nhiên ta có chút kính nể ngươi, dù ngươi xuất thân ở nơi hoang dã, nhưng lại muốn học tập sở trường của kẻ địch. Chẳng hạn như ngươi thích đọc binh thư của người Hán, thích học tập binh pháp của người Hán, thậm chí mọi hành động đều bắt chước theo người Hán, hy vọng mình có thể trở nên cao quý, lịch sự một chút…
- Ngươi cũng biết không ít nhỉ.
Đồ Hồn Đa Biệt cười lạnh:
- Nhưng đây không phải là bí mật gì.
Phương Giải ôn hòa nói:
- Vài ngày trước, vào ban đêm, có lẽ là do ta uống nhiều trà, nên mãi mà không ngủ được, đành phải ra ngoài tản bộ, rồi không cẩn thận đi ra ngoài thành, không cẩn thận tiến vào đại doanh của ngươi, vừa lúc nghe thấy ngươi hỏi một người Nam Yến về binh pháp, hư hư thực thực giải thích như thế nào. Nhưng người Nam Yến kia vừa nhìn là biết một kẻ không học vấn. Vì không muốn kẻ đó lầm việc học của ngươi, cho nên ta có để lại một tờ giấy trên bàn…
Đồ Hồn Đa Biệt biến sắc:
- Ngày ấy chính là ngươi!
Phương Giải nói:
- Ta thích người hiếu học, bản thân ta cũng vậy.
Trong lòng Đồ Hồn Đa Biệt cuồn cuộn như sóng biển. Y vốn tưởng rằng chuyện đêm đó là do Triệu tiên sinh kia cố ý làm ra vẻ huyền bí. Nhưng hôm nay Phương Giải lại nói được ra chuyện này, làm sao không khiến y sợ hãi?
- Khó trách ngươi chỉ mang theo hai tùy tùng tới.
Đồ Hồn Đa Biệt trầm mặc một lúc rồi nói:
- Hóa ra Phương tướng quân còn là một vị đại tu hành.
- Điều này không quan trọng.
Phương Giải khoát tay:
- Trở lại chính đề đi. Ta không để ý tới việc ngươi chưa cảm ơn ta, nhưng hôm nay ta tới chính là muốn nói chuyện lui binh xưng nô…nếu ngươi không quyết định được, thì có thể mời minh hữu của ngươi ở đằng sau bức bình phong đi. Y dán tai nghe ngóng lâu như vậy cũng đã mệt mỏi rồi.
Lời này vừa nói xong, trong lòng Đồ Hồn Đa Biệt liền rung động tới tột đỉnh!
- Thiên tài trăm năm mới có của Đại Tùy, quả nhiên danh bất hư truyền!
Người phía sau bình phong phủi tay đi ra:
- Ở Nam Yến ta có nghe qua tên tuổi của Phương tướng quân, hôm nay vừa thấy mới biết đồn đãi quả không sai.
Người này hơn ba mươi tuổi, mặt không râu, mang theo phong độ của người trí thức.
- Mộ Dung Vĩnh?
Phương Giải hỏi.
Người nọ gật đầu:
- Chính là tại hạ.
Phương Giải ừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào y, hỏi:
- Ta có nhờ người chuyển một câu cho ngươi, ngươi có nhận được không?
Ánh mắt của Mộ Dung Vĩnh lóe lên một cái, mỉm cười nói:
- Tính cách của Phương tướng quân thật là ngay thẳng vũ dũng, khiến người ta khâm phục…ngươi để bại binh thủ hạ của mang về cho ta một câu, bảo ta cùng ba vạn tinh nhuệ Nam Yến tự sát tạ tội…Ha hả…ngươi không biết nó có chút buồn cười sao?
- Buồi cười?
Phương Giải không nhịn được bật cười:
- Thực ra nó không phải là trò cười.