Bà ta sờ sờ kim trượng bên cạnh. Thứ này là thần sứ tặng cho bà ta. Thần sứ nói kim trượng đại biểu cho thần linh ban cho quyền lực, đại biểu cho thần linh tán thành. Bà ta rất thích cái thứ tỏa ra màu vàng rực rỡ này, thích hơn nhiều cái vương miện bằng đá đang đội trên đầu.
Sau đó bà ta nhớ tới những lời thần sứ nói ngày hôm qua.
- Ta đại biểu cho thần linh tới bộ lạc Bắc Man, đại biểu cho thần linh chúc phúc vương miện trên đầu ngươi, ban cho ngươi kim trượng tượng trưng cho quyền lực. Những thứ này đều là ta thay thần linh giao cho ngươi. Mà thần linh lại giao cho ta quyền lực lớn hơn. Nếu ngươi không thể trở thành tôi tớ trung thành với thần linh, thì ta sẽ gỡ vương miện trên đầu ngươi xuống, đặt lên đầu người khác.
Nghĩ tới những lời này, thân thể của Bắc Man Vương khẽ run rẩy, thịt béo trên người nhộn nhạo.
Trong mắt bà ta hiện lên sự sợ hãi.
- Chúng ta đi thêm 80 dặm về phía nam là có thể dừng lại nghỉ ngơi rồi.
Tạ tiên sinh quay đầu nói với Bắc Man Vương:
- Nơi đó cách đội ngũ của người Hán không xa. Binh lực của người Hán chỉ có hạn, có lẽ không cần khai chiến liền quay đầu chạy trốn. Nếu như vậy, thì lãnh thổ mà Bắc Man Vương thống trị sẽ mở rộng hơn rất nhiều. Ta nghĩ hiện tại ngươi có thể phái người trở về, bảo tất cả người của bộ tộc di dời tới thảo nguyên. Tới lúc đó, ngươi trở thành chủ nhân của mảng thảo nguyên rộng lớn này. Tương lai có một ngày, có lẽ còn có thể mang theo quân đội hùng mạnh vượt qua dãy núi tới Trung Nguyên, tiếp tục chinh phục.
Bắc Man Vương cười cười, tràn đầy tôn kính Tạ tiên sinh.
- Hết thảy nghe theo sự an bài của thần sứ.
Bà ta khiêm tốn nói.
Tạ tiên sinh gật đầu hài lòng, sau đó chỉ tay về phía trước:
- Ngươi xem, thảo nguyên rộng mênh mông vô bờ này, chỉ cần chiến tranh chấm dứt, khắp nơi sẽ là dê bò. Tất cả người trong bộ tộc sẽ được mặc quần áo mới, đeo giày mới, cưỡi chiến mã chạy băng băng. Các ngươi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, sống cuộc sống mà các ngươi chưa bao giờ nghĩ tới. Đây là ý chỉ của thần linh, là thứ mà ta ban cho các ngươi. Tất cả những thứ này đều đến từ ân huệ của ta, các ngươi phải nhớ kỹ điểm đó. Cho nên các ngươi phải hiểu được cảm ơn, cũng phải tin tưởng rằng, lời của ta đều có lợi cho các ngươi, cho nên ta không hy vọng có ai hoài nghi lời nói của ta.
- Sẽ không.
Bắc Man Vương cúi đầu, đặt tay trước ngực:
- Thần sứ tôn kính, ta và người Bắc Man của ta đều là tôi tớ của ngài.
Tạ tiên sinh cười ha hả, trong mắt có sự đắc ý.
Vừa lúc đó, phía trước bỗng vang lên tiếng kèn ồ ồ, không có quy luật gì cả. Tạ tiên sinh nghe thấy liền biến sắc. Dùng sừng trâu cảnh báo là y mới dạy cho người Bắc Man. Người Bắc Man vẫn chưa hiểu tiếng kèn dài ngắn đại biểu cho cái gì, bọn họ chỉ biết khi gặp nguy hiểm thì dùng hết sức thổi kèn lên mà thôi.
- Phía trước có địch!
Một kỵ binh mặc giáp trụ đen nói với Tạ tiên sinh.
Tạ tiên sinh gật đầu, liếc nhìn Bắc Man Vương một cái, phân phó:
- Đừng để đội ngũ phân tán, ta không trông cậy ngươi học được hết những thứ ta dạy cho ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời ta vừa nói. Nếu không tuyệt đối phục tùng lời của ta, thì ngày mai người ngồi trên giường đá này không còn là ngươi nữa.
Nói xong, Tạ tiên sinh giục ngựa xông ra ngoài. Mấy trăm kỵ binh bên cạnh y cũng lao ra theo.
Bắc Man Vương ngồi ở chỗ đó, ánh mắt dại ra. Qua hồi lâu, bà ta bỗng nhiên cầm lấy kim trượng ôm vào ngực, vuốt ve thật mạnh.
…
…
Tạ tiên sinh có chút đau đầu, rất đau đầu.
Đám người Bắc Man này thật quá ngu ngốc. Trước khi lên đường, y đã cố ý dặn dò, đội ngũ thăm dò phía trước phải kéo dài cự ly với đội ngũ phía sau ít nhất hai mươi dặm. Như vậy thì một khi đội ngũ phía trước gặp nguy hiểm, thì có thể giúp đại đội binh mã phía sau có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Nhưng hiện tại, đội ngũ dò đường phía trước của người Bắc Man không biết đã gom với đội sau từ khi nào. Đội ngũ tiến lên tán loạn. Mà đội ngũ ở hai cánh cũng trở lại, giống như là bầy cừu tiến lên phía trước.
Cho nên, lúc bị tập kích bất ngờ, người Bắc Man căn bản không biết nên ứng đối thế nào.
Huống chi, tới chính là người Hán mà bọn họ sợ hãi.
Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên mỗi người mang theo năm nghìn khinh kỵ binh, phụng lệnh của Phương Giải đánh tan hai cánh của Bắc Man, trừ đi tai họa ngầm cho đại quân chủ công. Nhưng lúc tới Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên mới phát hiện, người Bắc Man đã tự làm rối loạn đội ngũ của mình. Trước khi xuất phát, Tạ tiên sinh đã nói hết hơi bảo bọn họ duy trì trận hình, mà lúc này đã biến thành năm bè bảy mảng.
Vì thế Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên dẫn theo hai đội kỵ binh bắt đầu qua lại quấy rầy hai bên của người Bắc Man. Kỵ binh dùng tốc độ nhanh như gió chạy qua, mỗi một lần chạy qua là cắt một tầng đội ngũ người Bắc Man. Người Bắc Man còn chưa biết dùng cung tên, cho nên bó tay không biết làm gì với kỵ binh, mặc cho bị giết hại. Một khi bọn họ tiến lên, thì kỵ binh lại lập tức kéo dài cự ly.
Đội ngũ người Bắc Man giống như là một người béo, mặc rất nhiều bộ quần áo. Mà kỵ binh Hắc Kỳ Quân dùng chiến thuật quấy rầy, giống như là cởi từng bộ quần áo trên người béo này vậy. Tiêu hao tuy thong thả, nhưng đả kích càng thêm trầm trọng vào dũng khí của người Bắc Man. Bởi vì người Bắc Man bi ai phát hiện, bọn họ chỉ có thể bị giết chứ không thể lấy được mạng của kẻ địch.
Mà người Bắc Man mới học cưỡi ngựa, chỉ biết điều khiển ngựa loanh quanh, chứ không thể theo ý muốn được.
Phương Giải đứng trên ngọn đồi cách đội ngũ người Bắc Man chừng ba dặm, dùng Thiên Lý Nhãn quan sát chiến cuộc.
Điều thứ nhất mà Tạ tiên sinh không ngờ tới, là tốc độ của Hắc Kỳ Quân lại nhanh như vậy. Cho dù y đã đi cả đêm cả ngày về phía bắc, nhưng vẫn cách vị trí giao chiến mà y dự đoán ít nhất trăm dặm. Thế nên lần này người Bắc Man tuy có hơn 50 vạn xuôi nam, nhưng vẫn lâm vào thế bị động.
Điều thứ hai không nghĩ tới, là Phương Giải lại dùng chiến thuật quấy rầy vô sỉ này.
Hắc Kỳ Quân chỉ vận dụng một vạn người, đã khiến cho người Bắc Man không thể làm gì được.
- Ném đá!
Thân binh của Tạ tiên sinh cưỡi ngựa chạy qua chạy lại, lớn tiếng la lên. Người Bắc Man này tuy lạc hậu, nhưng thân thể của bọn họ rất rắn chắc. Có lẽ là ông trời khá công bằng, tuy không cho người Bắc Man trí tuệ, nhưng lại cho bọn họ khí lực cường tráng.
Người Bắc Man thường dùng đá để công kích từ xa. Lúc săn bắn bọn họ hay làm vậy.
Hòn đá lớn chừng nắm đấm, bọn họ có thể thoải mái ném xa hơn 10 mét.
Đội ngũ kỵ binh bị quấy rầy, Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên đổi lại trận hình.
Phương Giải đứng ở ngọn đồi, quay đầu phân phó:
- Vung cờ ra hiệu, bảo Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên dẫn theo đội ngũ vây quanh người Bắc Man, bức người Bắc Man co rút lại. Trần Bàn Sơn, ngươi dẫn theo năm nghìn người đi tới hậu đội của người Bắc Man. Đội ngũ của người Bắc Man bị Trần Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên thu hút, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rời rạc. Ngươi dẫn đội của mình xông vào. Nhớ kỹ, đừng ham giết, xông vào lập tức rút ra. Mục đích chủ yếu của chúng ta vẫn là luyện binh. Dù tổn thất một người cũng không đáng.
- Vâng!
Trần Bàn Sơn lên tiếng, xoay người mang theo đội của mình rời đi.
- Lục Phong Hầu!
- Có thuộc hạ.
- Sau khi đội của Trần Bàn Sơn xông vào, ngươi lập tức mang đội của mình bổ sung. Binh mã hai người các ngươi luân phiên nhau, giống như hai bàn tay không ngừng công kích, không cần đánh nơi khác, chỉ để ý tới hậu đội của người Bắc Man. Ta ở chỗ này nhìn. Một khi người Bắc Man chuyển trọng tâm phòng ngự về phía hậu đội, thì ta sẽ bảo người vung cờ báo hiệu cho các ngươi.
- Vâng!
Lục Phong Hầu chắp tay lĩnh mệnh.
- Lưu Húc Nhật, Gia Cát Vô Ngân!
Phương Giải gọi.
- Có thuộc hạ!
Lưu Húc Nhật và Gia Cát Vô Ngân lập tức tiến lên.
- Hai người các ngươi hợp binh một chỗ, một vạn kỵ dưới trướng của ta cũng giao cho hai ngươi. Đợi Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu phá nát hậu đội của người Bắc Man, khiến bọn chúng phải chuyển trọng tâm phòng ngự về phía hậu đội, thì hai người để ý tới cờ hiệu lệnh của ta, rồi dẫn theo hai vạn kỵ binh đánh thẳng vào tiền đội của người Bắc Man. Một trận chiến này, chính là khảo nghiệm sự ứng biến của quân đội. Nếu các ngươi phối hợp tốt, thì trận chiến này tất nhiên thu được đại thắng. Nếu phố hợp không tốt mà tổn thất binh mã, thì đứng trách ta quân pháp vô tình!
- Vâng!
Hai người đồng thời chắp tay cúi đầu:
- Đại tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ lòng Đại tướng quân!
- Đi thôi!
Phương Giải khoát tay nói:
- Đánh xong trận chiến này, chúng ta liền quay về.
Hoàn Nhan Vân Thù đứng bên cạnh hắn, nhìn xuống chân núi, có chút thương cảm nói:
- Huynh và Tạ tiên sinh chỉ gặp nhau một lần, vì sao liền biến thành kẻ địch của nhau rồi?
Phương Giải nắm lấy tay của Hoàn Nhan Vân Thù, ôn hòa nói:
- Có những người đối xử tốt với nàng, khiến nàng không hề nghi ngờ người đó, khiến nàng tin tưởng và tôn kính. Nhưng nàng không biết rằng, y đối xử tốt với nàng như vậy, cũng chỉ là để chuẩn bị đâm một đao thật đau vào người nàng mà thôi. Y xuất hiện là để lợi dụng người của nàng. Chỉ có điều quá trình khá dài, khiến tất cả mọi người tin tưởng y là một người tốt…nhưng càng như vậy, không phải tổn thương sẽ càng lớn sao?