Ánh mắt Trang Điệp nãy giờ vẫn cẩn thận nhìn về phía Phương Giải, Trầm Khuynh Phiến không đáp lời nàng khiến nàng không dám đứng dậy. Dù sao thân phận nàng cũng là xuất thân thanh lâu, tự cảm thấy thấp hơn người ta một bậc. Phương Giải mỉm cười ngượng ngùng nói:
- Ngồi đi ngồi đi, sao nàng lại đến tìm ta. Nếu là có chuyện khó xử cứ việc nói, có thể giúp được nàng ta nhất định sẽ giúp.
Trang Điệp không ngồi, từ trong tay áo lấy ra một phong thư nói:
- Sáng nay có người đến lâu tử, bỏ tiền chuộc thân cho ta, sau đó lại thuê xe ngựa đưa ta đến đây, trước khi đi người đó chủ nói là làm việc cho Di Thân Vương. Sau đó đưa ta một bức thư, bảo ta giao cho công tử.
Phương Giải khẽ nhíu mày, nhận thư bóc ra xem.
Thư là Di Thân Vương Dương Dận tự tay viết, sơ ý là biết Phương Giải cải trang đến lâu tử mua say, bạc đã bỏ ra mà cơ thể nữ nhân vẫn chưa chạm đến. Hắn cảm thấy nữ nhân Phương Giải để mắt, đương nhiên không thể để nam nhân khác chạm vào. Cho nên phái quản sự Vương phủ chuộc thân cho Trang Điệp sau đó đưa nàng đến đây.
Phương Giải đọc xong đem thư chuyển cho Trầm Khuynh Phiến, nàng đọc xong, sắc mặt thoáng biến, tiện tay bỏ lá thư lên bàn lạnh lùng nói:
- Nếu là ý tứ của vương gia ta đương nhiên không thể chối từ. Nhưng cửa tiệm này không thiếu vợ lẽ, nếu cô chịu được, có thể lưu lại làm nha hoàn. Còn nếu cảm thấy ấm ức, cửa lớn đó cô lúc nào cũng có thể rời đi.
Nữ nhân này mạnh mẽ như vậy, khiến Trang Điệp không khỏi giật mình. Nàng nhìn sang Phương Giải cầu cứu, chỉ thấy vị quý công tử phong độ ngời ngời này một mặt sợ hãi. Trong lòng nàng khẽ thở dài, thầm nghĩ thì ra là người sợ vợ. Nhưng nữ chủ nhân này thực sự quá đẹp, đẹp đến nàng có chút tự ti, cho nên nàng không cho rằng mình có thể tranh được với nữ chủ nhân. Bây giờ vương gia đã đem nàng đến đây, nàng nếu không lưu lại còn có thể thế nào?
Bởi vậy không đợi Phương Giải lên tiếng, nàng đã cúi người hạ giọng:
- Tạ phu nhân thu nhận.
Trầm Khuynh Phiến hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ba quái nhân sau lưng Phương Giải quay sang nhìn nhau một cái, lập tức không hẹn mà gặp chen đến bên cạnh Trầm Khuynh Phiến, kiến lễ:
- Bái kiến phu nhân, sau này chúng tôi chính là thủ hạ của người, phu nhân chỉ cần phân phó, chúng tôi tự nhiên xuống nước vào lửa, không dám có một tia phản kháng.
- Phu nhân dung mạo như tiên dáng vẻ muôn vàn, chúng tôi sau này được đi theo người là phúc khí ba đời đổi lấy. Phu nhân không cần khách khí với chúng tôi, có chuyện gì cứ việc phân phó là được. Núi đao biển lửa, sau này cái mạng này chính là của người!
Nhìn điệu bộ, ba người họ đã hoàn toàn quên mất Phương Giải, khiến cho Phương Giải không khỏi cười khổ, thầm nghĩ ba kẻ đặc biệt này rốt cục là từ đâu đến.
Trầm Khuynh Phiến liếc mắt nhìn họ một cái, sau đó thở dài nói:
- Phương Giải… mắt chọn nữ nhân của huynh tốt hơn mắt chọn hạ nhân rất nhiều, chí ít cô nương này còn có chút thuận mắt.
Nàng vẫy vẫy tay với Trang Điệp, nói:
- Sau này cô đi theo ta, vừa hay bên cạnh ta thiếu một người nói chuyện. Theo ta lên lầu thay một bộ y phục khác, chỗ này không phải thanh lâu sau này ăn mặc quy củ chút. Về phần ba người các ngươi, tránh xa ta một chút, bằng không đừng hòng lĩnh được một đồng tiền công.
Tráng hán thư sinh hắc tiểu tử ba người ngơ ngác nhìn nhau, rất thức thời lui trở lại bên cạnh Phương Giải. Trang Điệp liếc qua Phương Giải từ đầu đến cuối không nói giúp mình câu nào, ánh mắt u oán. Nàng líu ríu theo Trầm Khuynh Phiến lên lầu, thái độ nhu nhường giống như một nha đầu thực sự. Hơn nữa bất luận nhìn thế nào cũng không nghĩ rằng nàng là nha hoàn mới đến, mà giống như đã sống ở cửa tiệm này rất lâu rồi.
- Kiều thê mỹ tỳ, ông chủ hảo phúc khí.
Thư sinh giơ ngón tay cái:
- Cũng chỉ có quý công tử phong thần như ngọc như ông chủ, mới có giành được trái tim mỹ nhân. Ông chủ yên tâm, chúng tôi đã vào cửa tiệm này chính là người của ông chủ, có chuyện gì có việc phân phó.
Tráng hán gật đầu nói:
- Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi sẽ không ăn không ngồi rồi.
Hắc tiểu tử dùng sắc gật đầu sau đó hỏi:
- Bao giờ thì ăn cơm?
Phương Giải lườm hắn một cái, đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống hỏi:
- Nói tên các ngươi trước đã, ta không thể đến thủ hạ của mình tên gì cũng không biết.
Thư sinh tiến lên trước một bước trả lời nói:
- Ta tên Trần Hiếu Nho, xuất thân Trần gia Hải Ninh Giang Nam, cũng là thế gia thư hương môn đệ trăm năm của Đại Tùy chúng tôi…
Phương Giải khoát khoát tay:
- Nếu ngươi đọc sách viết chữ, vậy thì làm trướng phòng (phòng thu chi) tiên sinh đi. Sau này cửa tiệm khai trương, cần dùng đến.
- Ta là người đọc sách, người đọc sách sao có thể làm công việc viết viết tính tính sỉ nhục thánh hiền?
Thư sinh lắc đầu nói:
- Không ổn không ổn.
Phương Giải thấp giọng mắng một câu:
- Con mẹ ngươi nhập vai sâu quá phải không? Bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó, bằng không lập tức quay về tìm chủ tử thái giám của ngươi.
Thư sinh ngẩn ra, có chút phiền muộn nói:
- Vô vị vô vị, con người ngươi đúng là vô vị.
Phương Giải mặc kệ hắn, chỉ chỉ tráng hán hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Thanh niên ngượng ngùng tiến lên phía trước, khuôn mặt râu ria có chút đỏ hồng:
- Ta tên Nhiếp Tiểu Cúc, xuất thân bần hàn, chưa đọc qua sách…
- Ngươi có thể làm gì?
Phương Giải cố nén buồn nôn hỏi.
Nhiếp Tiểu Cúc ngẩng đầu nhìn lên lầu, mặt đầy kỳ vọng hỏi:
- Không biết bên cạnh phu nhân còn thiếu nha hoàn hay không… Phu nhân xinh đẹp như tiên, để một tiểu cô nương tay chân vụng về hầu hạ sao được. Nếu ông chủ không chê, ta tuyệt đối làm tốt hơn tiểu cô nương đó, trải giường gấp chăn bưng trà rót nước… Hơn nữa ta còn rất giỏi nữ công.
Phương Giải nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nói:
- Tiểu Cúc phải không… Ngươi còn dám nghĩ như vậy nữa, ta đảm bảo sẽ khiến tiểu cúc của ngươi nộ phóng giữa mùa xuân… Còn thiếu một xa phu, làm thì ở lại, không làm thì lập tức biến.
Nhiếp Tiểu Cúc bi thương muốn khóc:
- Lệnh của ông chủ, hiển nhiên phải tuân theo. Chỉ là… ta vẫn cảm thấy tiểu cô nương đó không thích hợp làm nha hoàn phu nhân bằng ta…
Phương Giải thở dài một tiếng sau đó cực kì nhẹ nhàng nói:
- Tô Bất Uy là phái các ngươi đến giết người diệt khẩu phải không? Không làm ta buồn nôn đến chết các ngươi quyết không dừng lại phải không?
Hắc tiểu tử kia vội vàng tiến lên một bước nói:
- Ông chủ mặc kệ hai tên ngu ngốc bọn họ, một chút cũng không đứng đắn. Ta tên Yến Cuồng, công việc nặng nhọc nào ta cũng có thể làm được!
- Ngươi…
Phương Giải cố nén bi thương:
- Vẫn là nên làm thư đồng.
Hắc tiểu tử Yến Cuồng ôm quyền nói:
- Ông chủ nói làm cái gì thì làm cái đó!
Nói xong câu này, hắn trơn tru đem nước mũi sắp chảy xuống miệng hít ngược trở lại. Phương Giải nhìn ba người này, thầm nghĩ mình rốt cuộc đã làm nên nghiệt gì, cũng không nhớ đã từng đắc tội qua Tô Bất Úy, sao lại phái loại người như vậy đến đây.
…
…
Lúc Phương Giải lên lầu, nhìn thấy Trang Điệp đã đổi sang một thân y phục đơn giản, đang cầm lấy chùi lan can tầng hai, nàng nghe thấy tiếng bước chân quay lại nhìn Phương Giải một cái, há há miệng nhưng không nói gì. Lúc Phương Giải đi qua chỗ nàng hạ thấp thanh âm nói:
- Đừng lo lắng, con người nàng ấy không tệ, cô cứ ở đây thích ứng một chút, ta sẽ sắp xếp cho cô.
Trang Điệp gật gật đầu, sắc mặt có chút bi thương.
Phương Giải tranh thủ lúc nàng khom lưng, lén lút sờ lên bờ mông không thể tính là đầy đặn của nàng. Đem diện mạo của một kẻ háo sắc nhát gan biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Sau khi đắc thủ còn hài lòng thỏa mãn cười cười, bộ dạng có chút đáng khinh. Hắn đẩy cửa phòng bước vào bên trong, biểu hiện trên mặt cũng theo đó trở nên ngưng trọng.
Trầm Khuynh Phiến lắc lắc đầu với hắn, sau đó dán vào bên tai chàng thấp giọng nói:
- Muội đã thử qua, nàng ta không biết tu hành.
Phương Giải ừ một tiếng, kéo tay Trầm Khuynh Phiến đi vào trong phòng:
- Di Thân Vương rốt cục là có ý gì? Sở dĩ ta đến Tân Nguyệt Lâu là cố ý tung hỏa mù, bị hắn biết cũng chẳng sao, nhưng hắn đem nữ nhân này đến đây là muốn làm gì?
Trần Khuynh Phiến ngồi xuống, nhíu mày một lúc nói:
- Liệu có phải chuyện đêm đó lộ ra sơ hở khiến hắn sinh nghi, cho nên mới đem Trang Điệp gửi đến đây xem huynh phản ứng thế nào? Trang Điệp mặc dù không biết tu vi, nhưng muội thấy tay chân nàng ấy nhẹ nhàng giống người đã từng học qua võ nghệ. Nếu không phải Di Thân Vương cố ý thử chàng, chính là cài tai mắt đến bên cạnh huynh.
Phương Giải gật gật đầu nói:
- Nhưng cũng không thấy có thể đoán được là ta bắt giữ Vương Duy, có lẽ chỉ là thủ đoạn lôi kéo… Nhưng con người này không thể không phòng, cuộc sống sau này càng phải cẩn thận hơn. Tiểu cô nương này tuyệt đối không mỏng manh như vẻ bề ngoài, nàng ta rất nhanh đã có thể xác định vị trí, bộ dạng đi theo nàng thập phần giống như một thị nữ. Nếu chưa từng được huấn luyện qua, sao có thể nhập vai nhanh như vậy? Nàng ta cho rằng mình làm đủ tốt mới có thể qua mặt mọi người, nhưng lại không biết sự hoàn mỹ đó ngược lại lại khiến người ta sinh nghi.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu hỏi:
- Liệu có phải Di Thân Vương muốn nói với chàng, nhất cử nhất động của huynh đều nằm trong mắt hắn?
Phương Giải trầm tư một lúc nói:
- Không hẳn là không có ý này, đầu tiên là nam nhân trẻ tuổi trong Vương phủ xuất hiện trước cửa tiệm của ta, sau đó lại đưa đến một Trang Điệp. Di Thân Vương có lẽ thực sự giống như nàng suy đoán, chỉ muốn làm cho ta khiếp sợ.
Trầm Khuynh Phiến ừ một tiếng hỏi:
- Ba cực phẩm bên ngoài rốt cục lại là chuyện gì?
Phương Giải thở dài nói:
- Ba người này cũng giống như Trang Điệp… Là trợ thủ thái giám cầm bút của ngự thư phòng Tô Bất Uy tặng cho ta, nhưng chẳng phải cũng có ý theo dõi ta? Chỉ có điều phái đến ba kẻ như thế này, thật không biết hắn từ đâu tìm được. Nhưng ba người này tạm thời có thể tin tưởng được, chí ít sẽ không ở sau lưng đâm chúng tôi một dao. Chỉ cần là việc điều tra Di Thân Vương, có thể yên tâm để họ đi làm.
Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên cười cười nói:
- Bây giờ huynh đã hiểu mùi vị làm hồng nhân rồi chứ.
Phương Giải bất đắc dĩ nói:
- Di Thân Vương kì thực đến bây giờ vẫn đang thử dò xét ta, có lẽ cũng sẽ nghĩ ta có phải là người hoàng đế sắp xếp hay không. Nếu là phân tích như vậy, hắn gửi Trang Điệp đến ngược lại cũng không cần quá lo lắng. Gian tế loại người này, lợi dụng tốt còn có thể hữu dụng hơn người của mình. Hoàng đế cũng chưa chắc có ý không tín nhiệm ta, nhưng Tô Bất Úy thì khác, hắn phải chịu trách nhiệm trước hoàng đế, có lẽ ngoại trừ bản thân hắn ra ai hắn cũng hoài nghi.
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Vậy thì diễn trò thôi… Dù sao cuộc sống này cũng có phần nhàm chán.
Phương Giải cười nói:
- Nàng diễn vai bà chủ lãnh ngạo hà khắc, ta diễn vai ông chủ háo sắc sợ vợ.
Trầm Khuynh Phiến thở dài nói:
- Sao cứ cảm thấy huynh diễn trò này chiếm không ít tiện nghi?
Phương Giải nghiêm mặt nói:
- Đâu có… vai của ta còn có chút vất vả ấy chứ.
Trầm Khuynh Phiến bĩu bĩu môi, nâng chén trà uống một ngụm sau đó đột nhiên hỏi:
- Sờ xong có cảm giác như thế nào?
Phương Giải ngẩn ra, sau đó nghiêm mặt hồi đáp:
- Không ổn lắm, vẫn chưa phát triển, thịt trên mông không nhiều, quá gầy, cho nên sờ vào có chút mấp mô, không được thoải mái…
Trầm Khuynh Phiến mỉm cười quyến rũ nói:
- Huynh không phải từng nói, mông và ngực nữ nhân sờ nhiều có thể biến thành nở nang sao? Vậy sau này huynh phải sờ nhiều mới được, phải không? Không chừng ba đến năm tháng sau, cô gái nhỏ này sẽ biến thành một cô nàng hấp dẫn trước lồi sau vênh.
Phương Giải nghiêm nghị nói:
- Để không bị người ta sinh nghi, đương nhiên phải làm như vậy.
Nói xong câu này hắn lập tức nhảy về phía sau, một đường kiếm khí theo sát sau mông hắn. Phương Giải không dám quay đầu trực tiếp lao ra khỏi phòng, bỏ chạy trối chết. Trầm Khuynh Phiến thu hồi đường kiếm khí đang xoay tròn trong phòng, không kìm được bật cười thành tiếng.