Y ngồi ở đây chờ thám báo trở về.
Nhai Sơn có nguồn nước. Một người từng làm thợ săn nhiều năm như Mông Liệt hiểu rất rõ một điều rằng, càng là nơi thoạt nhìn an toàn, thì đều là biểu hiện giả dối. Đoạn đường vài ngàn dặm này không thấy một đội quân người Hán chính quy nào ngăn cản, nhưng trong lòng Mông Liệt vẫn thấp thỏm không yên.
Y không phải kẻ ngốc, cho nên từ lâu đã đoán được lời đồn Mông Ca đã chết lưu truyền như thế nào. Nếu người Hán đã nghĩ ra được một chiến thuật như vậy, thì khả năng lại có một kế khác là rất lớn. Sở dĩ y vẫn tránh đi mấy tướng quân Vương Đình khác, không phải vì y e ngại bọn họ, mà một mực lo lắng rằng, một khi người Mông Nguyên tự chém giết lẫn nhau, người Hán đột nhiên xông tới, thì chính là tai họa ngập trời.
Kỳ thực Mông Liệt đang chờ đợi người Hán xuất hiện.
Nhưng từ lúc xuất hiện lời đồn tới hiện tại, đã gần một năm rồi. Cho dù từ lúc y trở mặt cãi nhau với các tướng quân Vương Đình khác, thì cũng gần nửa năm. Quân đội người Hán thủy chung không xuất hiện. Chỉ có đám lưu dân bất chấp tử vong cướp đoạt lương thực của bọn họ. Tuy vậy, mỗi lần cướp đoạt Mông Liệt đều lo lắng đó là người Hán đánh tới.
Nhưng đều không phải.
Vì tránh nguy cơ xuất hiện, y còn cố ý thả chậm tốc độ hành quân, khiến cho các tướng quân Vương Đình khác đi trước mình, còn y một mực duy trì cự ly trăm dặm. Có lẽ vì sắp tới núi Lang Nhũ rồi, nên đám binh lính khá là hưng phấn, không ép được bọn họ đẩy nhanh tốc độ, nên lúc này quân của Mông Liệt chỉ còn cách các đội quân khác 60, 70 dặm.
- Đặc Cần, hình như ngài có tâm sự gì à?
Thân vệ của y thử hỏi một câu, sau đó đưa tới một túi nước lớn. Mông Liệt vô thức nhận lấy muốn uống, thì bắt gặp thân vệ của mình liếm bờ môi khô khốc. Mông Liệt do dự một lát, cuối cùng trả lại túi nước cho thân vệ:
- Uống đi, bằng không ta sẽ xử ngươi vì vi phạm quân luật.
Thân vệ há hốc miệng, cuối cùng lựa chọn uống một ngụm nhỏ.
- Chỉ là ta đang nghĩ, liệu có nên nhắc nhở đội quân phía trước rằng hành động của người Hán có chút quỷ dị không. Tới hiện tại vẫn chưa thấy quân đội người Hán đâu, hiển nhiên là không bình thường. Dựa theo đạo lý, quân đội người Hán nên lợi dụng chúng ta hỗn loạn mà tấn công mới đúng. Nhưng sắp tới núi Lang Nhũ rồi, ta lo lắng nguy hiểm sẽ tới trong lúc người ta thả lỏng nhất.
- Lúc thả lỏng nhất?
Thân vệ không hiểu.
- Hiện tại chúng ta đã rất gần thảo nguyên rồi. Đi thêm ba trăm dặm chính là Thanh Hạp núi Lang Nhũ. Vượt qua Thanh Hạp là quê hương quen thuộc của chúng ta. Lúc này, tâm trạng của binh lính nhất định là kích động và hưng phấn, cảnh giác với nguy hiểm sẽ buông lỏng đi nhiều…Nếu bên trong người Hán có một kẻ thông minh, tỉnh táo, thì y sẽ đánh một kích trí mạng vào lúc này.
Thân vệ nghĩ một lúc rồi nói:
- Có lẽ ngài quá lo lắng rồi. Thuộc hạ nghe nói Đông Cương của người Hán đang có ngoại tộc xâm lấn. Sở dĩ bọn chúng không tập kích, có lẽ vì toàn bộ binh mã đã được điều tới Đông Cương rồi.
- Nếu là như vậy thì tốt…
Thân vệ khuyên nhủ:
- Đặc Cần, ngài chớ để ý tới những người đó làm gì. Những người đó chưa hẳn lĩnh tình của ngài, cũng chưa hẳn cảm thấy ngài có ý tốt. Ngài phái người nhắc nhở bọn họ Nhai Sơn có khả năng gặp nguy hiểm, thì có lẽ bọn họ sẽ tưởng ngài muốn cướp đoạt nguồn nước…hoặc có lẽ, bọn họ lo lắng ngài đã khống chế nguồn nước không cho bọn họ uống.
- Ngươi nói đúng…
Hiện tại Mông Liệt mới tỉnh ngộ, giữa y và các tướng quân Vương Đình khác đã không còn lòng tin gì nữa rồi. Cho dù y phái người tới nhắc nhở, thì đám người kia chắc chắn sẽ không để ý.
- Thuộc hạ chỉ lo lắng là…
Thân vệ nói:
- Những người đó tới Nhai Sơn trước chúng ta, sau đó phá hủy nguồn nước, khiến chúng ta không có nước mà uống.
- Dù sao đều là người Mông Nguyên, bọn họ còn chưa tới mức đó.
Dù Mông Liệt nói vậy, nhưng bản thận y cũng không tin tưởng lời mình nói.
- Thuộc hạ xem ra, hoặc là đợi bọn họ rời đi, chúng ta tới đó, hoặc là chúng ta không tới nguồn nước ở Nhai Sơn nữa, mà trực tiếp vượt qua. Nếu chúng ta tới Thanh Hạp núi Lang Nhũ trước bọn họ, thì Đặc Cần sẽ có ưu thế rất lớn. Chỉ cần lưu lại một đội binh mã ở Thanh Hạp, những người đó liền khó khăn trở về.
- Thôi!
Mông Liệt lắc đầu:
- Ta đã thấy quá nhiều dũng sĩ đồng tộc chết trận tha hương rồi. Mông Nguyên đã bị thương nặng, chết thêm một người đều là tai họa với bộ tộc chúng ta. Ta biết các ngươi đều ngóng trông ta trở về đoạt Hãn vị, nhưng trong lòng ta thực sự chán ghét. Hơn nữa, ta luôn có cảm giác…Đại Hãn chưa chết.
- Nhưng có người nói, Phương Giải của Hắc Kỳ Quân đã đánh bại Đại Hãn ở phía nam.
- Đừng quá tin lời đồn.
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên có mấy kỵ binh chạy tới. Thám báo đi đầu nhảy xuống lưng ngựa, chạy nhanh tới quỳ gối trước Mông Liệt:
- Đặc Cần, Nhai Sơn phía trước đang xảy ra chiếu đấu! Quân đội đi trước bị người Hán mai phục, tổn thất thê thảm.
Mông Liệt đứng dậy, sắc mặt thay đổi.
- Ta biết ngay là sẽ không trở về dễ dàng như vậy mà!
Y đi qua đi lại, trong mắt đầy phức tạp.
- Người đâu, thổi sừng trâu xuất phát!
Mông Liệt nói:
- Chúng ta nhanh chóng cứu viện!
- Nhưng Đặc Cần, những kẻ đó từng muốn giết ngài!
Thân vệ khuyên nhủ:
- Cần gì mạo hiểm vì bọn chúng?
- Ta vừa nói…dù sao đều là người Mông Nguyên, đều là con cháu của Lang thần. Dù sao…. Bọn họ đều là chú bác, anh em họ hàng của ta.
Y chỉnh lại mũ sắt, nhảy lên lưng ngựa:
- Không thể thấy chết mà không cứu.
…
…
Nhai Sơn.
Người Mông Nguyên bị trúng mai phục thật không ngờ lần này tới cướp bóc lại là quân đội chính quy của người Hán. Lúc đợt sóng thứ nhất đi ra, nhìn quần áo rách rưới của bọn họ, quy mô cũng chỉ vài nghìn người, tất cả người Mông Nguyên đều không để ý.
Từ phía tây sông Nghi Thủy trở về, bọn họ đã gặp quá nhiều lưu dân người Hán. Đám người này vì chút đồ ăn mà biến thành dã thú, liều mạng tấn công với lang kỵ được trang bị đầy đủ. Nhưng dù bọn họ có liều mạng cỡ nào, thì sức chiến đấu cũng quá yếu ớt.
Lang kỵ tinh nhuệ khi đối mặt với đám lưu dân kia, cơ hồ không tốn nhiều sức. Đám lưu dân gào khóc xông về phía trước, nhìn như rất khí thế, nhưng chỉ cần lang kỵ xông lên là có thể đánh tan. Mấy nghìn lưu dân, đố với số lượng lang kỵ mà nói, thực không tạo thành uy hiếp.
Nhưng lúc đám bộ binh người Hán reo hò từ trong rừng giết ra, tình huống càng ngày càng không bình thường.
Ước chừng có bảy, tám nghìn người Hán từ trong rừng giết ra, sau đó phát động tấn công tới lang kỵ đang đi đường. Bởi vì rừng cây cách quan đạo khá gần, cho nên mũi tên của lang kỵ không phát huy được uy lực như mọi ngày. Mà khiến người ta rung động là, trong tay bảy tám nghìn người Hán này không phải là gậy gộc, mà là hoành đao.
Mắt thấy lang kỵ đang tạo đội hình để phản công, thì từ trong rừng lại lao ra mấy chục đạn pháo. Đạn pháo rơi vào hàng ngũ của lang kỵ, thời khắc nổ tung mới khiến lang kỵ hiểu ra, đám lưu dân mặc quần áo tả tơi kia căn bản không phải là lưu dân, mà là tinh binh người Hán.
Pháo đột nhiên tập kích, trận hình của lang kỵ đại loạn.
Sau đó bảy tám nghìn người Hán giống như bầy sói lao vào, tới thẳng Quân Nhu Doanh. Bọn họ mang theo một cái bọc rất kỳ quái, phía trên buộc dây. Lúc tới gần, đám người Hán sẽ tháo dây ra rồi quăng vật kia tới. Tuy xác suất để vật kia nổ là rất thấp, mười cái chỉ nổ bốn, năm cái, nhưng đều dọa sợ chiến mã của lang kỵ.
Chiến mã sợ nhất là tiếng động lớn và đột ngột này, đội ngũ rất nhanh đại loạn.
Mà binh lính người Hán thoạt nhìn xanh xao vàng vọt, không ngờ có thể nhịn đói, nhịn khát, bắt đầu châm lửa đốt xe ngựa chở lương thảo.
Tướng quân Vương Đình ở trung quân lập tức hạ lệnh, tiền đội và hậu đội tách ra chạy tới trung quân, ý đồ dùng tốc độ của kỵ binh đánh tan người Hán. Nhưng lúc tiền đội mới quay đầu chuẩn bị cứu viện, thì vô số mũi tên từ sườn núi bắn tới, dày đặc như mưa.
Không biết có bao nhiêu người Hán từ trên núi lao xuống, tiền đội của lang kỵ vừa đánh vừa lui.
Ở hậu đội, cũng có rất nhiều binh lính người Hán xuất hiện ở sườn núi.
Nhất là hậu đội, bởi vì cách trung quân khá xa, thế nên vẫn chưa biết trung quân xảy ra chuyện gì. Bọn họ thấy có người Hán không có cờ xí gì xuất hiện, cũng tưởng rằng là dân chạy nạn, nên lúc đầu không để ý lắm.
Đợi trung quân báo nguy tới, lang kỵ ở hậu đội mới giật mình.
- Nửa canh giờ!
Mãnh tướng Chử Phi Vân thì thào nói, lau đi vết máu ở khóe miệng.
Tống Tự Hối nói rằng, phải kiên trì ít nhất nửa canh giờ!
Tuy y không biết vì sao Tống Tự Hối lại an bài như vậy, nhưng y biết thành bại của trận chiến này là ở trên người mình. Tống tướng quân nói, chỉ cần y có thể kiên trì nửa canh giờ, viện binh tất đến.
Y dẫn theo sáu thắng địch doanh tập kích thành công Quân Nhu Doanh, hiện tại bọn họ đang cố thủ ở quan đạo. Chiến sĩ của sáu thắng địch doanh này, phải ngăn cản lang kỵ từ bốn phương tám hướng lao tới.
- Tướng quân!
Trên sườn núi, một tướng lĩnh nhìn thấy đội của Chử Phi Vân bị bao vây, hai mắt đỏ lên:
- Mau hạ lệnh xuất binh đi, nếu chậm trễ, thì người của Chử Phi Vân không thoát ra được.
- Chờ một lát!
Tống Tự Hối cắn nát môi, máu chảy ra ngoài.
- Chờ một lát!
Y ngăn cản những người khác khuyên bảo.
- Ta biết các ngươi đau lòng các huynh đệ phía dưới, ta là tướng quân của bọn họ, ta còn đau lòng hơn các ngươi! Nhưng hiện tại lang kỵ còn chưa tập trung toàn bộ quân đội ở bên kia, hậu đội và tiền đội của kẻ địch cũng chưa bị trệch hướng, chúng ta nhất định phải chờ một lát. Chỉ khi chờ tới lúc lang kỵ đều tập trung lại, binh lực nhét vào một chỗ, thì tốc độ của lang kỵ mới không phát huy được. Đúng vậy, lúc này sẽ chết rất nhiều huynh đệ. Nhưng chờ đợi sẽ giúp về sau chết ít huynh đệ hơn.
Hai mắt của y dần dần đỏ lên, thanh âm giống như bị xé rách.
- Đều là mẹ sinh ra, đều là thân xác máu thịt, đều là huynh đệ của Tống Tự Hối ta…ta sao có thể không đau lòng? Bọn họ kiên trì càng lâu, thì càng giúp nhiều huynh đệ sống sót hơn.
Y chậm rãi quỳ xuống, dập đầu trước đội của Chử Phi Vân đang chiến đấu kịch liệt.
- Vì thắng trận này, ta có lỗi với các huynh đệ!
Hai mắt của y có nước mắt chảy ra.
Mà các tướng lĩnh bên cạnh, sau một lát cũng đều quỳ xuống.