Trên nóc nhà của một nhà dân, vài người bịt mặt vốn định lao xuống, thì bị thủ lĩnh ngăn cản. Vị thủ lĩnh này chỉ chỉ người mặc áo đen phía dưới ngõ nhỏ, nhíu mày, thấp giọng nói:
- Có người động thủ thay cho chúng ta, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Sáu, bảy người mặc áo đen xông vào ngõ nhỏ liền lấy ra binh khí. Hoành đao sáng như tuyết, dưới ánh trăng chiếu xuống, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo. Nam tử áo đen cầm đầu lộ ra nụ cười khinh miệt, ác độc, thì thào một câu, chính ngươi muốn chết,đừng trách người khác. Sau đó thân hình lóe lên một cái, biến mất vô ảnh vô tung.
Lúc người áo đen đuổi tới ngõ thứ hai, bỗng mạnh mẽ dừng lại. Người đi đầu sau khi dừng lại, theo bản năng lui về một bước.
Trong ngõ nhỏ, Phương Giải cầm một thanh tàn đao, yên lặng đứng ở đằng kia.
- Giết!
Một tên áo đen thấp giọng gầm lên một câu, dẫn đầu xông tới. Y giơ cao hoành đao, mang theo tiếng sấm nổ ầm ĩ hướng về phía đỉnh đầu của Phương Giải. Mắt thấy hoành đao xông tới, Phương Giải chẳng những không lùi về phía sau, mà lại bước một bước dài về phía trước. Tay phải cầm tàn đao vung ra một cái. Tàn đao cắt đứt cổ họng người nọ. Máu phun xỗi xả.Phương Giải lách sang một bên. Người áo đen kia vẫn còn đang giơ hoành đao trên không trung, cổ tóe ra máu.
Phản Thủ Đao, một chữ "Tẩu"
Là tay phải.
Người áo đen thứ hai giật mình. Không ngờ đồng bạn có tu vị Nhị Phẩm Thượng của mình lại bị đối phương cắt đứt cổ họng trong nháy mắt như vậy. Đầu lĩnh từng nói qua, thiếu niên này là một tên rác rưởi, không thể tu hành. Nhưng một tên rác rưởi, làm sao có thể vung đao nhanh như vậy, sắc bén như vậy?
Đang lúc y kinh ngạc, đao của Phương Giải đã tới trước người y. Y thậm chí không nhìn rõ đao của Phương Giải từ góc nào tấn công tới. Theo bản năng muốnnâng đao để đỡ, thì phát hiện mình không nhìn ra được quỹ tích vung đao của đối phương.
Vẫn là Phản Thủ Đao, vẫn là một chữ "Tẩu"
Vẫn là tay phải.
Phương Giải dùng tay trái luyện Nhất Thức Đao cả ngày, không biết vì sao chọn tay phải để giết người. Càng khiến cho người ta kinh ngạc, mới chỉ có một ngày, mà hắn có thể sử dụng thành thạo một chiêu thức như thế. Mũi đao theo một góc độ quỷ dị, không thể dự đoán được, lần thứ hai cắt đứt cổ họng một người mặc áo đen.
Máu phun như suối. Dưới ánh trắng, giống như một nụ hoa mai nở rộ.- Cùng xông lên!
Bốn năm tên mặc áo đen còn lại đồng loạt xông lên, hoành đao dày đặc chém về phía Phương Giải. Thân hình của Phương Giải giống như một con cá xuyên qua bốn năm người. Sau đó không quay đầu lại, một chiêu Phản Thủ Đao đâm vào giữa lưng một tên mặc áo đen. Phốc một tiếng, đao lún sâu vào.
Hắn lập tức lùi lại mấy bước, đồng thời kéo theo tên áo đen bị đâm vào lưng. Cùng lúc, bốn tên áo đen xoay người, chậm rãi ép tới. Phương Giải rút tàn đao từ sau lưng người mặc áo đen. Rút rất chậm. Trong bóng đêm yên tĩnh. Tiếng rút đao rất rõ ràng. Mũi đao ma sát vào xương cốt, tạo ra tiếng soàn soạt, khiến người ta ê cả răng.
Bịch một tiếng, Phương Giải đá thi thể của tên áo đen về hướng bốn người kia. Cùng lúc hắn vồ người tới.Một tên áo đen vừa mới tránh khỏi thi thể bay tới, còn chưa kịp ổn định thân hình, Phương Giải đã tới trước mặt y. Mũi đao đâm thẳng vào tim y, sau đó y cảm giác được mũi đao rút mạnh ra khỏi ngực mình. Thậm chí y còn nghe được tiếng tim vỡ nát của mình.
- Rác rưởi!
Thủ lĩnh bịt mặt nằm sấp trên nóc nhà, thấp giọng mắng một câu, chỉ chỉ Phương Giải, nói:
- Đi xuống hỗ trợ. Mặc kệ những người kia là ai, hiện tại chúng ta đều có chung một mục đích, là giết Phương Giải!
Bốn năm người bịt mặt bên cạnh y lập tức đứng lên. Giống như những con chim ưng giương cánh, từ nóc nhà lao xuống.Cùng lúc đó, tên thủ lĩnh nhóm áo đen cũng căm tức đi ra từ bóng đêm, rút một cây nhuyễn kiếm từ trong áo bào. Giống như một con rắn độc tấn công phía sau Phương Giải. Y vẫn dấu người sau vách tường. Áo choàng rộng thùng thình đã che lại thân hình y. Y đứng ở đó không nhúc nhích, ai cũng không phát hiện được sự hiện hữu của y.
Gần như trong nháy mắt, nhuyễn kiếm đã tới sau lưng Phương Giải. Mà Phương Giải dường như không hề hay biết.
Đang lúc thanh kiếm chạm vào áo của Phương Giải, thân hình của người áo đen cầm kiếm bỗng cứng đờ. Thanh kiếm không thể tiến thêm về phía trước. Một giây sau, y làm ra một chuyện khiến cho người ta chấn động.
Y rút kiếm trở về, đâm xuyên qua ngực của một thủ hạ. Lại dùng kiếm cắt đứt cổmột thủ hạ. Áo choàng màu đen rộng thùng thình vung lên. Y giống như một con dơi thật lớn, động tác nhanh tới mức khiến cho người ta khó có thể phản ứng kịp. Y di động trong ngõ hẻm, giống như con dơi bay qua bay lại.
Phương Giải giết đằng trước, y giết đằng sau Phương Giải. Thật giống như hai đồng đội phối hợp ăn ý.
Chưa tới một phút đồng hồ ngắn ngủi, bảy tám người vây quanh Phương Giải, phần lớn bị người mặc áo choàng đen đâm chết. Còn thừa hai người thì bị Phương Giải chém chết.
Phương Giải giết chết người cuối cùng, quay đầu nhìn thoáng qua nam tử cầm kiếm kia.Hắn giơ tay lau mồ hôi, nhìn lên nóc nhà, có chút buồn bực nói:
- Tiên sinh không thể tới nhanh chút à? Ta thực không có tâm tình chơi mấy trò kích thích.
Không biết từ khi nào, bên cạnh người bịt mặt dấu trên nóc nhà lại có thêm một người.
Người này mặc áo vải, tay đặt trên vai người bịt mặt. Y yên lặng ngồi ở đằng kia. Mà người bịt mặt nằm úp xuống, đã sợ tới mức không ngừng run rẩy.
- Quăng kiếm.
Nam tử áo vải nhẹ giọng nói. Nam tử mặc áo choàng đen lập tức ném nhuyễn kiếm xuống mặt đất. Một nói một làm, không hề trở ngại.Nói xong, y không nhịn được có chút thất vọng, nói với Phương Giải:
- Người nên tới lại không tới.
Phương Giải không trả lời, mà giống như một con báo săn phát hiện ra con mồi, lao ra ngoài. Hắn chưa từng liếc mắt nhìn kẻ mặc áo choàng đen muốn giết hắn là ai. Hắn vận dụng tốc độ tới cực hạn. Giống như là bị điên xông ra ngoài. Trác tiên sinh biến sắc, nói một câu, mang tất cả đi, sau đó thả người đuổi theo Phương Giải.
Đây là một gian cửa hàng tạp hóa. Chủ nhân đã mang hết hàng hóa đi, chỉ để lại mấy thứ không cần thiết, cho nên trông có vẻ lộn xộn.Đại Khuyển nhìn căn phòng lộn xộn, không nhịn được lắc đầu:
- Hai người lên lầu nghỉ ngơi trước đi, để ta thu thậpTuy ta ghét nhất là làm mấy việc lau dọn này, nhưng hiện tại có vẻ trừ ta ra, không còn người nào có thể quét dọn
Trầm Khuynh Phiến ngồi trên xe lăn và Mộc Tiểu Yêu đứng bên, đều biết rằng Đại Khuyển có một tật xấu rất kỳ quái. Rõ ràng y là một người ở bẩn, lại có tật xấu của một quý tộc, thậm chí còn hơn cả quý tộc. Đó là không giặt quần áo, không vào phòng bếp. Về phần quét dọn, càng không cần phải nói. Y thực giống như một quý tộc vậy. Tuyệt đối sẽ không làm những việc làm nhục thân phận của mình.
Nhưng hôm nay, có vẻ như y thông suốt rồi.Ngay lúc y xoay người nhặt một cây chổi lên chuẩn bị quét rác, thì bên ngoài cửa có một người nhẹ giọng hỏi một câu.
- Xin hỏi, ngươi có phải là kẻ có cái mũi thính nhất không?
Đại Khuyển ngẩng mạnh đầu, liền nhìn thấy người đứng trước cửa mặc một bộ quần áo màu trắng. Có lẽ vì trời quá tối, nên không nhìn rõ mặt của người nọ. Hoặc là do trên mặt người kia như có một tầng sương mù bao quanh. Rõ ràng cách không xa lắm, lại không nhìn rõ ngũ quan của y. Trong đêm yên tĩnh, y mặc bộ quần áo trắng như tuyết đứng ở cửa, giống như bạch liên nở rộ, cực kỳ bắt mắt.