Nếu Minh Vương thực sự là một lão yêu đã sống ngàn năm, vậy có dễ dàng bị đánh bại như vậy?
Nhưng không thể nghi ngờ rằng, đây là thời cơ tốt nhất để giết chết Minh Vương. Có lẽ từ lúc y tự xưng là Minh Vương tới nay, y chưa từng suy yếu như bây giờ. Không ai biết vì sao y đột nhiên yếu đi, chỉ biết rằng nhiều năm trước hình như y thử tu hành thuật pháp gì đó mà làm thương chính mình, thế nên tu vị hao tổn nhiều. Bằng không cho dù mười mấy năm trước Trung Thân Vương Dương Kỳ có cường đại hơn nữa, cũng không thể so sánh được với Minh Vương đã sống hàng nghìn năm.
Thế gian này không thiếu sự trùng hợp.
Nếu tu vị của Minh Vương không bị giảm mạnh, thì mười mấy năm trước Trung Thân Vương đã không gây thương tổn được y. Tổn thương mười mấy năm trước, cộng thêm tổn thương của chính mình khiến y không thể mau chóng hồi phục như cũ. Cuối cùng bị đại đệ tử của y là Đại Tự Tại nhìn ra, do đó sinh dị tâm. Lại về sau, Đại Hãn Mông Nguyên Khoát Khắc Đài Mông Ca được Trung Thân Vương Dương Kỳ khuyên nhủ, đã động binh với Đại Tuyết Sơn.
Căn nguyên của mọi chuyện, là do Minh Vương tự làm mình bị thương.
Rốt cuộc y đã tu hành công pháp gì mà khiến cho một người đã còn ngàn năm kinh nghiệm như y phải bị thương.
Phương Giải quay trở về hướng đông, cách việc này càng ngày càng xa. Quả thực, dùng lời nói của Dương Kỳ, sân khấu này không thuộc về hắn, Trung Nguyên mới là sân khấu của hắn. Mặc dù Dương Kỳ không nói rõ, nhưng Phương Giải có thể hiểu được ý tứ trong đó. Tóm tắt bằng sáu chữ.
Bảo vệ một phương bình an.
Tư tưởng của Dương Kỳ đã thoát khỏi sự trói buộc của gia tộc. Dương gia rất quan trọng với y, Đại Tùy rất quan trọng với y, nhưng so với toàn bộ Trung Nguyên mà nói, thì nó liền không quan trọng rồi. Bỏ đi những thân phận vô nghĩa kia, chỉ riêng việc y là người đầu tiên dám khiêu chiến với Minh Vương, thì thế gian này còn có ai vĩ đại hơn y?
Lúc ở bên cạnh Phương Giải, bạch sư rất dịu dàng ngoan ngoãn, khiến cho Trác Bố Y có ảo giác rằng, rất lâu về trước, Phương Giải và con bạch sư này đã là bạn bè, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện xưa.
Từ Vương đình trở lại Thấm Lâm Quách Lặc hội hợp với đám người Trầm Khuynh Phiến, đội ngũ tiến vào và rời đi thảo nguyên vẫn số lượng người ấy. Thiếu đi Hạng Thanh Ngưu, Trần Hanh Trần Cáp thật giống như là ông trời sắp xếp cho đôi bên nói lời từ biệt. Phương Giải chỉ hy vọng, đây không phải là tạm biệt.
Thân thể của hắn dần dần khôi phục, mất mười ngày đã có thể đi lại bình thường. Dọc theo con đường này hắn không ngừng thử nghiệm, để xem ngoại trừ mất đi con ngươi màu đỏ ra, mình còn mất cái gì không. Tuy nhiên có vẻ như thủ pháp của Dương Kỳ cực kỳ thần dị, không gây bất kỳ tổn hại nào tơi thân thể của hắn. Năm đường khí mạch rưỡi vẫn còn, năng lực vẫn còn. Nửa đường khí mạch kia nhìn càng ngày càng rõ ràng, có lẽ không bao lâu nữa sẽ thành hình.
Đã không còn con ngươi màu đỏ, Phương Giải biết rằng mình đã rơi xuống một cảnh giới. Lúc con ngươi màu đỏ xuất hiện, hắn có thể thoải mái đánh bại một cường giả Cửu Phẩm, thậm chí có thể giao chiến một trận với cao thủ Thông Minh Cảnh. Mà hiện tại, với tu vị của hắn chỉ miễn cưỡng đánh được Bát Phẩm Thượng, một chân giẫm lên Cửu Phẩm.
Mất đi một chút, nhưng càng thêm thuần túy.
Tính toán lộ trình, còn hai ngày nữa là tới Thanh Hạp. Phương Giải bảo đội ngũ chọn một nơi để nghỉ ngơi. Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu và Hoàn Nhan Vân Thù quan tâm nhất chính là thân thể của hắn đã khôi phục hoàn toàn chưa. Phương Giải cười nói, không tin đánh dã chiến một trận thử xem. Những lời này khiến Trầm Khuynh Phiến ngoảnh mặt đi không thèm nhìn hắn, khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu đỏ bừng, mà Hoàn Nhan Vân Thù thì không hiểu, hỏi dã chiến là cái gì. Phương Giải không đáp, nàng liền hỏi Mộc Tiểu Yêu, Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt nói nhỏ vào tai nàng vài câu, Hoàn Nhan Vân Thù cũng đỏ mặt, tuy nhiên có vẻ không bài xích phương thức đó…
Lúc nghỉ ngơi, phi ngư bào được phái đi tuần tra trở về bẩm báo, nói rằng trong thung lũng không có dị thường gì cả, chỉ gặp được kỵ binh mà Tôn Khai Đạo phái đi trông coi Thanh Hạp. Phi ngư bào này đã thông báo tin Phương Giải trở về cho những kỵ binh đó.
- Còn có một chuyện.
Phi ngư bào dừng một chút rồi nói:
- Bởi vì Mông Nguyên nội loạn, cho nên các bộ tộc người Bắc Man đã hợp tác với nhau, chuẩn bị xâm lấn thảo nguyên với quy mô lớn.
Người Bắc Man sinh tồn ở nơi có hoàn cảnh tốt hơn Bắc Liêu chút, nhưng vẫn là nơi nghèo nàn. Mấy năm nay bọn họ bị biên quân tinh nhuệ của Đại Tùy đánh cho sợ hãi, cho dù Đại Tùy loạn cũng không dám đi xuống phía nam. Hơn nữa mặc dù Trung Nguyên loạn lạc, thì biên quân vẫn còn, cho nên người Bắc Man mới lựa chọn đi về phía tây. Mà nếu bọn họ muốn tiến vào thảo nguyên, phải đi qua Bắc Liêu.
Liệu có xảy ra chiến tranh nữa không?
Phương Giải hơi do dự, cuối cùng vẫn nói chuyện này cho Hoàn Nhan Vân Thù biết. Hoàn Nhan Vân Thù không lo lắng cho lắm. Theo nàng, không một thế lực nào có thể đánh được hàn kỵ ở Thập Vạn Đại Sơn. Dù Mông Nguyên có binh lực gấp chục lần còn không dám đánh vào Bắc Liêu, huống chi là những người Bắc Man có trình độ văn minh kém xa cả người Bắc Liêu.
Trừ đó ra, phi ngư bào còn mang về một tin tức quan trọng.
Sau khi thành Tấn Dương bị công phá, Hoàng Đế Đại Tùy tự mình dẫn theo đại quân tấn công đội của Mạnh Vạn Tuế, liên tiếp chiến thắng, Mạnh Vạn Tuế chật vật chạy trốn, dưới trướng chỉ còn hơn nghìn kỵ binh. Quân Tùy thừa thắng xuôi nam, đã sắp tới núi Mang Đãng rồi. Tuy nhiên Hoàng Đế để lại mười lăm vạn binh mã cho Kim Thế Hùng đóng giữ ở Tấn Dương để quét sạch tàn quân, còn Hoàng Đế thì mang theo mười vạn binh mã đuổi theo Ân Phá Sơn.
Lúc này, Hoàng Đế bị bệnh nặng dường như tìm lại được cảm giác hăng hái lúc trước. Mang theo thân thể bệnh tật, nhưng giống như càng đánh càng nghiện.
Phương Giải sửa sang lại mấy tin tức này, chợt phát hiện nhìn ở bề ngoài, Hoàng Đế đã bình định xong rồi.
Ít nhất, dân chúng Trung Nguyên sẽ vì vậy mà ăn mừng.
Đúng lúc này, Trác Bố Y bỗng nhiên đứng dậy nhìn về phía tây với vẻ cảnh giác. Y vung tay ra hiệu, mọi người lập tức phòng ngự.
Không bao lâu, một tăng nhân khoác áo cà sa màu vàng, bên trong là áo màu đỏ chót xuất hiện ở trước mặt mọi người. Y không cưỡi ngựa cũng không ngồi kiệu, cử chỉ quái dị làm cho tất cả mọi người ở đây phải nhíu mày.
Hai chân y lầy bầy máu, từ phần mắt cá chân trở xuống đã tróc hết thịt. Nhất là ngón chân đã lộ ra xương cốt. Nhưng dường như y không biết đau đớn, vẻ mặt cũng bình thường. Lúc nhìn thấy đám người Phương Giải, y dừng lại một cách máy móc, ánh mắt dại ra, thanh âm không hề có một chút tình cảm:
- Tại sao ngươi phải trốn đi? Đã tới gần như vậy rồi vì sao ngươi phải trốn?
Nói xong câu đó, thấy đám người Phương Giải không ai trả lời, y giống là cương thi cứng ngắc xoay người, tiếp tục chạy về hướng đông.
Trong lòng Phương Giải chìm xuống đáy cốc, trong mắt lóe ra một sát ý khó có thể ức chế.
Tăng nhân này, chắc đã bị người nào đó chiếm thần phách, sau đó giống như cái xác không hồn chạy từ Đại Tuyết Sơn tới đây. Có lẽ gặp người nào y cũng sẽ hỏi câu hỏi đó. Mà Phương Giải xác định, y muốn hỏi chính là mình. Chỉ có điều con ngươi màu đỏ đã bị Trung Thân Vương lấy ra, cho nên người đó không thể xác định được mình ở chỗ nào.
Là ai?
Tại sao phải dùng phương thức như vậy phát tiết bất mãn của bản thân?
Vì sao phải trốn?
Tăng nhân áo đỏ kia hiển nhiên đã không còn thần trí, bàn chân dơ xương ra chứng tỏ đã chạy rất lâu. Mà tất cả, chỉ vì sự bất mãn của một người nào đó.
Âm hồn không tiêu tan.
…
…
Đại Tuyết Sơn
Đại Luân Tự
Phía sau bảo điện Minh Vương chính là nơi nghỉ ngơi tham thiền của Đại Luân Minh Vương. Ngoại trừ những người có thân phận cực cao trong Phật tông mới được tiến vào nơi này, những người khác không được tiến vào. Qua nhiều năm như vậy, dường như Minh Vương vẫn chỉ sinh hoạt trong bảo điện Minh Vương và phòng ngủ, rất ít đi tới nơi khác.
Đại điện này được xây ở nơi hiểm yếu của Đại Tuyết Sơn, nhìn từ xa trông giống như lơ lửng giữa không trung. Chỉ có người từng tới nơi này mới cảm nhận được sự bao la hùng vĩ của công trình này. Nếu không tận mắt thấy, không ai tin tưởng tòa chùa miếu khổng lồ như vậy lại được xây dựng trên một vách núi dựng đứng.
Còn có chỗ thần dị, đó là thềm đá được khảm vào vách đá dựng đứng. Từ xa xa nhìn, như cùng thềm đá lơ lửng giữa bầu trời. Người đi lên thềm đá tới đại điện, có cảm giác giống như từng bước lên trời vậy.
Mỗi một tòa cung điện đều xây ở những nơi mà không ai nghĩ rằng có thể xây được. Mà từng tòa cung điện, đều rộng lớn đồ sộ. Cũng không biết cần bao nhiêu nhân lực trải qua bao nhiêu năm tháng mới xây dựng lên được. Nơi này giống như một tòa thiên cung, hoàn toàn ngăn cách với trần thế.
Người ở nơi này, chính là thần linh trên trời.