Nhất là Bạch Khải Thiện, là thành chủ đóng giữ đô thành phía bắc, ông ta tự cho mình có thân phận cao hơn các thành chủ khác. Ngoại trừ Chu Xanh Thiên của Phong Bình ông ta còn khá kiêng kỵ, thì các thành chủ khác ông ta đều khinh thường. Đối với Phó Chính Nam, ông ta vẫn gọi y là tiểu bối, đối với thành chủ thành Kim An Ninh Hạo, ông ta càng thêm khinh thường.
Phủ thành chủ nằm cách hoàng cung của Bái thành không xa. Kỳ thực quy mô của hoàng cung trong Bái thành cũng không tính là lớn. Lúc trước khi Đại Thương vẫn còn tồn tại, tuy địa vị của Bái thành cũng rất cao, nhưng tổ địa của Mộ Dung gia chỉ là ở mặt ý nghĩa, chứ nơi này không tính là vị trí chiến lược. Sau khi Đại Thương diệt vong, Mộ Dung Sỉ soán vị, vì không khiến người khác hoài nghi ngội vị Hoàng Đế của y là chính thống, y hạ chị thăng Bái thành làm bắc đô.
Hoàng cung là được Mộ Dung Sỉ dựng lên sau khi lên ngôi. Tài lực của Nam Yến chỉ có hạn, Mộ Dung Sỉ cũng chỉ xây để làm dáng, cho nên luận về quy mô, hoàng cung trong Bái thành kém xa hoàng cung trong thành Ung Châu. Mộ Dung Sỉ chỉ tới ở hoàng cung này sau khi được xây xong, về sau không tới nữa.
Tuy nhiên, dựa theo quy củ, mỗi ngày quan viên cửu khanh của lục bộ đều phải giả vờ giả vịt vào triều, nghe Bạch Khải Thiện phát biểu một lúc. Bạch Khải Thiện là người trông coi bắc đô, luận về địa vị, ông ta có thể coi như là người phát ngôn thay cho Hoàng Đế.
Người như vậy, tất nhiên không thể thiếu một đám nịnh hót vây quanh.
Bên cạnh Bạch Khải Thiện có một phụ tá có địa vị rất cao, tên là Hà Vĩnh Chính. Người này vốn là một giáo viên tư thục, dưới cơ duyên xảo hợp đầu nhập vào Bạch Khải Thiện. Do rất biết làm cho Bạch Khải Thiện vui vẻ, cho nên địa vị lên rất là nhanh. Tuy Bạch Khải Thiện không cho y chức quan hiển hách gì, nhưng người trong Bái thành đều biết rằng, người có thể ảnh hưởng tới Bạch Khải Thiện nhất không phải là lão bà của ông ta, mà là Hà Vĩnh Chính.
Lúc trời dần đen, cửa sau của Hà phủ được mở, vài người mặc áo gấm từ xứ khác được một người hầu trẻ tuổi đón vào. Người hầu trẻ tuổi này thăm dò nhìn ra ngoài, rất nhanh đóng cửa sân lại. Vài người xứ khác này, người cầm đầu chính là Trần Hiếu Nho. Y cầm trong tay một bức thư do chính thành chủ Chu Xanh Thiên tự tay viết.
Đương nhiên, bức thư này là giả.
Trong phủ thành chủ của thành Khánh Nguyên có không ít thư lui tới giữa Phó Chính Nam và Chu Xanh Thiên. Thủ hạ Phương Giải có thể bắt chước chữ viết của Phó Chính Nam, đương nhiên cũng có thể bắt chước được chữ viết của Chu Xanh Thiên. Mà lúc này, thân phận của Trần Hiếu Nho, chính là Biệt tương dưới trướng của Chu Xanh Thiên.
Trần Hiếu Nho tới trước cửa thư phòng liền dừng lại, sửa sang lại y phục, sau đó đi theo người hầu trẻ tuổi tiến vào. Trong phòng có chút tối, không thắp đèn. Trần Hiếu Nho biết những gia đình lớn có quy củ rất nghiêm. Việc thắp đèn đều phải dựa theo thời tiết bốn mùa.
- Tỵ chức là Lý Vĩ Sơn, Biệt tương của thành Phong Bình, bái kiến đại nhân!
Trần Hiếu Nho cúi người thật sâu, thái độ khiêm tốn.
- Ngươi là thủ hạ của Chu lão gia tử?
Người ngồi sau cái bàn có thanh âm rất nhỏ, nhỏ giống như nói thầm. Trần Hiếu Nho mỉm cười ngẩng đầu nhìn nam tử tên là Hà Vĩnh Chính một cái!
Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, có khuôn mặt giống như là nữ nhân, da mềm, tướng mạo đẹp, môi hồng răng trắng. Tuy hơi có vẻ âm nhu, nhưng tuyệt đối là một mỹ nam tử. Chỉ có điều lông mi quá nhỏ, khuôn mặt cũng hơi nhu hòa, miệng rất nhỏ, lúc nói chuyện có thói quen dùng cổ tay áo che miệng. Lúc y nhìn người, y không nhìn thẳng, mà là nghiêng mặt híp mắt nhìn. Kiểu nhìn này không khiến người ta thấy bất lịch sự, mà là thấy…quyến rũ một cách quỷ dị.
- Vâng!
Trần Hiếu Nho gật đầu, sau đó thở dài một tiếng:
- Cầu đại nhân cứu Phong Bình của chúng tôi!
- Ủa?
Hà Vĩnh Chính hơi kinh ngạc hỏi:
- Phong Bình làm soa vậy?
Trần Hiếu Nho vội vàng dâng bức thư lên:
- Đây là bức thư do chính tay thành chủ của chúng tôi viết, mời ngài xem.
- Sao lại đưa cho ta?
Ngữ khí của Hà Vĩnh Chính lộ vẻ khó tin, còn lộ ra vài phần vui sướng, tự đắc và thỏa mãn. Địa vị của Chu Xanh Thiên ở Nam Yến là không thể nghi ngờ, vậy mà ông ta lại gửi thư cho mình.
- Vâng!
Trần Hiếu Nho vội vàng quay đầu vẫy tay:
- Mang lên!
Hai thủ hạ mang theo một cái rương tiến vào rồi đặt xuống, sau đó cung kính lui ra ngoài. Trần Hiếu Nho đi tới chậm rãi mở cái rương ra, trong phòng lập tức hơi lóe sáng. Trong rương đựng đầy vàng bạc châu báu. Nhất là viên minh châu đặt ở trên cùng phát ra ánh sáng nhu hòa, cực kỳ bắt mắt.
- Đại nhân, Phong Bình đã tràn đầy nguy cơ, mong đại nhân hỗ trợ!
Trần Hiếu Nho khẩn thiết nói một câu, nhìn trộm sắc mặt của Hà Vĩnh Chính:
- Người Tùy đã bao vây Phong Bình, quân coi giữ Phong Bình huyết chến nhiều ngày, nhưng không thể đẩy lui được quân địch. Tỵ chức dẫn theo cấp dưới thật vất vả mới giết được ra ngoài để cầu viện, thiệt hại phần lớn nhân sự. Lễ vật vốn chuẩn bị nhiều hơn, nhưng bị thất lạc không ít ở trên đường…
Hà Vĩnh Chính hơi sửng sốt, nhìn rương châu báu kia, thở dài nói:
- Đúng là đáng tiếc…không, ta đang nói, Phong Bình bị chết nhiều tướng sĩ như vậy, thực sự là đáng tiếc…
…
….
Thành Phong Bình
Tần Viễn đã dẫn theo thuộc hạ tấn công ba lượt.
Mỗi một lần tấn công đều rất mãnh liệt. Sau khi xe ném đá trút xuống, bộ binh của Hắc Kỳ Quân chậm rãi đẩy xe công thành về phía trước. Xe công thành có kích thước rất lớn, những nơi đi qua đều hằn lên dấu vết. Xe công thành chia làm hai tầng, tầng dưới trống không, có một cây thang có thể leo lên tầng hai. Phía trên tầng hai là mấy chục cung tiễn thủ, độ cao như vậy đủ để bắn trả quân coi giữ trên thành.
Phía trước tầng hai có một cây thang hơi nghiêng, có thể đáp lên tường thành. Lúc xe công thành tới gần tường thành, binh sĩ công thành có thể từ cây thang leo thẳng tới tường thành. Sở dĩ bộ binh Đại Tùy bách chiến bách thắng, cũng vì có chiến thuật hợp lý và khí giới hiệu quả.
Đây là kinh nghiệm sau khi trải qua vô số lần chiến tranh mới tổng kết ra được. Mỗi một loại khí giới đều không thể coi thường.
Sau khi dùng hơn trăm xe ném đá để áp chế, Tần Viễn mang theo bộ binh bắt đầu tấn công. Ở phía trước chùy công thành là nỏ xe đã được cải tiến. Góc bắn được đẩy lên cao, có thể bắn nỏ lớn lên tường thành. Tuy nhiên luận về tầm bắn, thì vẫn kém nỏ xe của quân coi giữ.
Phương Giải là một người thích dùng nhiều khí giới để tấn công nhằm giảm thiệt hại binh lực xuống mức thấp nhất. Cho nên hắn đầu tư rất nhiều tiền bạc vào chế tạo khí giới. Hơn nữa Hàng Thông Thiên Hạ có lực hiệu triệu và tài lực không gì sánh kịp, có thể chiêu mộ được rất nhiều thợ thủ công, cho nên số lượng khí giới công thành đã đạt tới mức kinh người.
Phương Giải cũng tự mình tham gia vào việc chế tạo những khí giới này. Hắn không phải là dân chuyên trong lĩnh vực vũ khí, nhưng hắn có thể đóng góp một số ý tưởng ly kỳ. Chẳng hạn như lắp hai cái khiên lớn ở hai bên nỏ xe. Tuy khiến nỏ xe nặng nề hơn, nhưng có thể giảm thương vong của binh lính điều khiển nỏ xe xuống mức thấp nhất.