Biên quân đã nhìn quá quen với chuyện như vậy. Trước kia tân binh cũng có những biểu hiện đó. Thời gian có thể thay đổi hết thảy. Giết vài người, đối mặt với vài lần hung hiểm, thời gian dần qua, những quận binh kêu ca kia sẽ trở nên trầm ổn lạnh lùng.
- Đại tướng quân, đối diện chính là thành Khánh Nguyên rồi.
Biệt tương biên quân chỉ tòa thành hùng vĩ phía đối diện:
- Từ sau khi Mộ Dung Vĩnh bại trận, tàn binh Nam Yến trốn trở về, quân coi giữ của thành Khánh Nguyên liền đóng cửa biên quan, ngay cả cầu đá ở đường sông cũng bị hủy đi.
Phương Giải đứng trên tường thành giơ Thiên Lý Nhãn nhìn nhìn, phát hiện khoảng cách giữa thành Định Viễn và thành Khánh Nguyên cũng không xa, chưa tới mười dặm. Tuy Thiên Lý Nhãn nhìn không thấy rõ lắm động tĩnh trên tường thành, nhưng có thể nhìn thấy loáng thoáng sự đề phòng của quân đội Nam Yến. Trên quan đạo nối hai tòa thành không có một bóng người, khá là vắng vẻ.
Cách phía nam thành Định Viễn khoảng hai dặm có một con sông nhỏ. Cầu đá trên con sông đã bị sụp phần lớn, chỉ còn lại thân cầu.
- Con sông đó tên là Kim Thủy.
Biệt tương biên quân chỉ vào con sông nhỏ, nói:
- Tuy con sông này chỉ rộng khoảng mười mấy mét, nhưng rất sâu, nước chảy rất xiết. Giờ đang là thời điểm tiến binh tốt nhất, ở phía hạ du con sông có thể thả bè, cũng có thể dựng cầu nổi. Qua một thời gian nữa chính là mùa mưa. Mùa mưa ở Tây Nam kéo dài liên tục hai ba tháng cũng là chuyện bình thường.
- Chỗ nước lặng nhất cách đây có xa không?
Phương Giải hỏi.
- Bẩm Đại tướng quân…
Biên quân chỉ về hướng đông nam:
- Ra khỏi thành đi về đông nam hai mươi dặm là chỗ nước sông rộng nhất, dòng nước cũng lặng nhất. Đi thêm mười dặm chính là chỗ nước sông Kim Thủy nhập vào sông Lạc Thủy. Sông Lạc Thủy chảy qua thành Khánh Nguyên, đường sông gần thành Khánh Nguyên nhất cũng chỉ có bốn, năm dặm.
Phương Giải gật đầu, không khỏi nhớ tới biện pháp mà Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo nghĩ ra. Kỳ thực sông Lạc Thủy là một chi nhánh của sông Trường Giang. Nó khác với sông Hoàng Ngưu. Sông Hoàng Ngưu bắt đầu từ núi lớn ở phía tây Hoàng Dương Đạo, cuối cùng nhập vào Trường Giang. Mà sông Lạc Thủy là một nhánh sông của Trường Giang, chảy thẳng tắp về phía nam, qua thành Khánh Nguyên và phía đông bắc thành Đại Lý rồi nhập vào Nam Hải.
Mấy ngày trước Ngô Nhất Đạo từng nói qua, mặc kệ thành Khánh Nguyên của Nam Yến phòng ngự nghiêm ngặt như thế nào, chỉ cần ngăn thương du sông Lạc Thủy lại, sau đó lại mở ra, dòng nước có thể chảy thẳng vào trong thành Khánh Nguyên. Phía nam thành có nhiều đường sông thông ra ngoài thành. Khác với các thành lớn ở phương bắc, các thành lớn ở phương nam đều có nhiều hơn một cửa sông. Cửa sông chỉ có song sắt, không có cửa thành, không ngăn được nước chảy vào.
Tới lúc đó nước sông chảy mãnh liệt vào thành, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Tuy nhiên, nếu làm như vậy, thì trong phạm vi mười dặm của thành Khánh Nguyên sẽ biến thành một con sông. Cho dù muốn nước lui thì nhanh nhất cũng phải hơn một tháng. Tới lúc đó đại quân nam chinh giẫm lên đất lầy lội tấn công. Hơn nữa không chỉ thành Khánh Nguyên, ngay cả thành Định Viễn cũng gặp tai họa. Lợi và hại đều có.
Nói sau, dùng lũ để chiếm thành, đã đi ngược quy tắc của Phương Giải. Phương Giải chưa bao giờ nương tay với kẻ địch, nhưng sách lược chủ yếu hiện tại là lôi kéo dân chúng. Một khi dùng nước để ngập thành…chỉ sợ dân chúng sẽ không đứng về phía Hắc Kỳ Quân nữa.
- Đại tướng quân xem!
Biên quân ngắt dòng suy nghĩ của Phương Giải, chỉ một điểm đen bên ngoài thành:
- Cứ cách hai giờ quân đội Nam Yến lại tuần tra một lần. Tới bờ sông Kim Thủy rồi trở về, chưa từng gián đoán.
Phương Giải gật đầu, giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, chỉ thấy một đội kỵ binh chừng ba tới năm trăm người đang theo quan đạo đi về phía bờ sông Kim Thủy. Bọn họ dừng lại ở đây một lúc mới quay trở lại. Tướng lãnh binh cũng giơ Thiên Lý Nhãn hướng về thành Định Viễn để quan sát. Sau khi quan sát một lúc, đội kỵ binh này chia làm hai đội, một đội tiếp tục trở về, còn một đội khác đi về hướng đông tây. Xem ra việc tuần tra sông đã là lệ thường của quân đội Nam Yến.
- Tuy cách không xa, nhưng quân đội Nam Yến vẫn thường xuyên tuần tra.
Biệt tương biên quân nói:
- Chỉ cần đại quân ra khỏi thành, quân đội Nam Yến trong thành Khánh Nguyên sẽ lập tức phát hiện. Tuy sông Kim Thủy không rộng lắm, nhưng đại quân vượt sông, nếu quân đội Nam Yến thừa dịp tập kích, thì người của chúng ta sẽ phải chịu tổn thất.
Phương Giải lại nhìn rồi hỏi:
- Không biết trong thành Khánh Nguyên có bao nhiêu quân coi giữ?
- Bẩm Đại tướng quân, trước kia lúc không khai chiến, thuộc hạ từng hỏi qua thương nhân Nam Yến, nghe nói trong thành Khánh Nguyên có ít nhất hai vạn tinh nhuệ, cũng không thiếu dân dũng. Nhưng đó là lúc La Diệu còn đang ở Ung Châu, hiện tại chỉ sợ còn nhiều hơn. Sau khi khai chiến, Nam Yến phong tỏa biên quân, đã lâu rồi không có được tin tức chính xác từ trong thành Khánh Nguyên. Ngoại trừ mỗi ngày có quân đội đi ra ngoài tuần tra ra, dân chúng và thương nhân đều không cho phép ra vào.
Phương Giải ừ một tiếng, đây cũng là lý do mà người của Kiêu Kỵ Giáo không mang tin tức về được. Lúc trước quân đội của Nam Yến tan tác, Trần Hiếu Nho từng phái người trà trộn vào bại binh. Nhưng từ lúc đó tới nay, không có một người nào trở về. Những tin tức nắm được từ thành Khánh Nguyên đều là tin tức từ lúc trước.
Nếu Mộ Dung Sỉ liên minh với Đông Sở, thì chắc y đã chuẩn bị xong đánh một trận chiến toàn lực. Thành Khánh Nguyên và thành Phong Bình là hai cánh cửa ở phía bắc Nam Yến. Binh lực trong hai tòa thành này chắc chắn đầy đủ.
- Nhìn như vậy cũng không nhìn ra được cái gì. Kỳ Lân, Nhiếp Tiểu Cúc…
Hai nam tử to lớn như cái cột điện tiến về phía trước:
- Có thuộc hạ!
- Mang theo một trăm thân binh, cùng ta ra khỏi thành.
Phương Giải phân phó một tiếng, đưa Thiên Lý Nhãn cho thân binh, sau đó bước nhanh xuống tường thành.
…
…
Biệt tương biên quân khuyên vài lần nhưng không khuyên được Phương Giải. Hiện tại kỵ binh tuần tra của Nam Yến vẫn còn ở bên ngoài, vậy mà Phương Giải chỉ mang theo một trăm thân binh ra khỏi thành để tuần tra. Tuy cầu qua sông đã bị hủy, nhưng chỗ hẹp nhất chỉ rộng có vài chục mét, dùng cung tên có thể dễ dàng bắn qua.
Y xuất thân biên quân, tuy nghe nói Phương Giải có tu vị kinh người, nhưng y vẫn không yên lòng.
Còn những người khác thì không cảm thấy kinh ngạc với quyết định của Phương Giải cho lắm. Thân binh dưới trướng của hắn ít nhiều đã hiểu tính cách của Phương Giải. Lúc đó ở bờ sông Hoàng Ngưu, hắn liền dám mang theo mười người chém giết mấy nghìn binh mã của phản quân, một mình hắn đã giết gần nghìn người. Chỉ một chuyện này thôi đã khiến cho người ta khó quên.
Lúc đó Phương Giải chỉ là một thiếu niên dựa vào thân thể để chiến đấu. Hiện tại, thể chất của hắn không những đã mạnh mẽ hơn, tu vị cũng đã mơ hồ đột phá Thông Minh Cảnh. Lúc hắn ở Cửu Phẩm, dùng toàn lực có thể đánh chết một người đại tu hành Thông Minh Cảnh. Một khi hắn tiến vào Thông Minh Cảnh, thì thiên hạ này không có mấy người có thể giết được hắn.
Phương Giải cưỡi bạch sư, mang theo một trăm thân binh cùng Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc, bảo biên quân mở cửa thành ra, đội kỵ binh lao ra khỏi thành. Biệt tương biên quân đứng trên tường thành khẩn trương nhìn xuống, phát hiện đội kỵ binh chỉ có trăm người này lại tạo ra một khí thế hùng vĩ như thiên quân vạn mã.
Khí thế như cầu vồng.
Rời khỏi thành ba dặm chính là sông Kim Thủy. Đám người Phương Giải rất nhanh đã tới bờ sông. Đội tuần tra Nam Yến ở bên kia sông hiển nhiên cũng đã phát hiện từ sớm, liên tục báo động. Tiếng kèn vang lên ở bên kia sông, đội tuần tra Nam Yến vốn tách ra giờ lại tụ lại.
Phương Giải dừng lại ở bên cạnh cây cầu hỏng, khoanh chân ngồi trên bạch sư nhìn đường sông.