Mục lục
Tranh Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Dung Sỉ vốn không muốn xem, nhưng lại nghĩ tới sứ giả mà Hoàng Đế Đông Sở phái tới đã rất nghiêm túc giới thiệu mấy người nước ngoài tới từ công quốc Rose này, mình nên nhìn qua một chút mới đúng. Mấy ngày này, Mộ Dung Sỉ và Hoàng Đế Đông Sở có liên hệ qua lại với nhau, thực ra hai Hoàng Đế có rất nhiều đề tài chung.

Đông Sở bị Đại Tùy chiếm đi hơn nửa quốc gia, Nam Yến thì kéo dài hơi tàn dưới áp lực của Đại Tùy.

Hiện tại Đại Tùy bị bệnh, hai quốc gia từng phải cúi đầu xưng thần này bắt đầu mài đao soàn soạt. Đương nhiên, bọn họ không thể chém thêm một đao lên thân thể bệnh tật của Đại Tùy. Có lẽ nếu bọn họ dốc hết toàn lực có thể cắn được một miếng thịt từ Đại Tùy, nhưng cắn xong thì cũng rụng hết răng.

Hơn nữa thù hận của bọn họ với Đại Tùy, không phải cắn một cái là có thể hóa giải được.

Cho nên Mộ Dung Sỉ tin tưởng Hoàng Đế Đông Sở sẽ không lừa mình. Bởi vì chỉ khi hai quốc gia liên minh với nhau, mới có thể tìm chút mặt mũi từ Đại Tùy. Nhất là Nam Yến, không cần nói tới đế quốc Đại Tùy khổng lồ lúc trước, cho dù chỉ là một Hắc Kỳ Quân của Phương Giải, cũng đã tạo cho y áp lực rất lớn rồi.

Nếu lúc trước y không phái binh xâm lược Bình Thương Đạo, thì hiện tại đã không phải như đứng trên đồng lửa, ngồi trên đống than. Có thể lúc đó cơ hội quá tốt, dù là ai cũng không thể bỏ qua. La Diệu mang binh rời khỏi Bình Thương Đạo, hơn nữa có thêm người Hột, với binh lực trong tay của Lạc Thu, tuyệt đối không thể ngăn được y.

Cho nên, quyết định này không sai.

Chỉ có điều y thiếu may mắn. Cái kẻ tên là Phương Giải không biết từ đâu tới kia mang theo một đội quân hùng mạnh xuất hiện ở Bình Thương Đạo. Đầu tiên là đánh tan quân đội của y, sau đó tiêu diệt mấy chục vạn người Hột. Dựa vào giết chóc máu tanh đoạt lại Bình Thương Đạo. Không những thế, hắn còn gài bẫy giết Hột Vương và mấy chục Thổ Ty người Hột ở trong thành Bạch Thủy. Khiến cho hiện tại người Hột rơi vào nội loạn không thể thu thập được.

Vì tranh đoạt vị trí Thổ Ty và địa bàn, mà hiện tại người Hột tự giết lẫn nhau rất tàn nhẫn.

Người Hột vốn là một dân tộc thiếu đoàn kết, giữa các sơn trại với nhau vốn không có sự tin tưởng. Hiện tại Thổ Ty đã chết rất nhiều, Thổ Ty còn lại đều bận rộn mở rộng địa bàn. Mộ Dung Sỉ không thể không tán thưởng một chiêu này của Phương Giải, cho dù là y cũng không làm được tốt hơn.

Mất đi đồng minh hùng mạnh là người Hột, Mộ Dung Sỉ biết người Tùy nhất định sẽ tới trả thù. Y một mặt phái người phong tỏa biên giới, đóng cửa tất cả thành trì lại không cho phép ai đi vào. Mặt khác thì y phái người thường xuyên liên hệ với Đông Sở, ý đồ xin sự trợ giúp từ Đông Sở.

Hoàng Đế Đông Sở và y khá là ăn nhịp với nhau. Đông Sở cần Nam Yến tồn tại, chỉ cần Nam Yến không bị diệt, một phần binh lực của quân Tùy sẽ bị kiềm chế ở Tây Nam Đại Tùy. Đối với Đông Sở mà nói, đây là một chuyện tốt. Hơn nữa Đông Sở trợ giúp Nam Yến không phải là miễn phí. Mộ Dung Sỉ phải bỏ ra cái giá không nhỏ mới khiến Hoàng Đế Đông Sở đồng ý kết minh.

Nhưng Mộ Dung Sỉ thật không ngờ rằng, cái gọi là viện trợ của Hoàng Đế Đông Sở, chỉ là vài tên kiêu ngạo tự xưng là quý tộc của nước Rose này, còn có một đội ngũ không hơn năm trăm người. Mộ Dung Sỉ không nhìn ra được, một đội quân như vậy có thể đánh bại được kỵ binh đáng sợ của Phương Giải. Đương nhiên, còn có một vài người âm thầm tới. Chỉ có Mộ Dung Sỉ và vài thân tín dưới trướng của y mới biết. Bởi vì những người này liên quan tới cơ mật của Đông Sở.

Tuy nhiên, dù sao bọn họ cũng tới đây rồi, cho nên Mộ Dung Sỉ khá hiếu kỳ. Những người nước ngoài tự tin tới tự đại này, rốt cuộc mang tới thứ gì uy lực.

Mộ Dung Sỉ rời khỏi long ỷ, chậm rãi đi xuống.

Người nước ngoài tự xưng là Ba Tư Khoa Phu cười cười, xoay người đi ra ngoài. Hành động vô lễ này khiến Mộ Dung Sỉ tức giận, cái kẻ không có lễ phép người Rose này lại dám đi trước y. Ở Nam Yến, không kẻ nào dám làm như vậy. Cho dù là mấy gia chủ của thế gia phía nam, mặt ngoài vẫn duy trì sự kính cẩn với y.

Mộ Dung Sỉ nhịn không phát tác đi ra điện Úy Nhiên, đứng ở cửa chờ Ba Tư Khoa Phu mang lễ vật tới cho y.

Ba Tư Khoa Phu đeo giày ủng, mặc quần áo bó sát người đi tới quảng trường của đại điện. Đầu tiên chỉnh lại cái nơ, sau đó sai người điều khiển xe ngựa kéo theo một thứ gì đó đi tới. Y có chút đắc ý đi tới bên cạnh thứ đồ vật kia, giơ tay xốc vải đỏ lên. Một thứ gì đó đen tuyền xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Sỉ. Thứ này khá là lớn, giống như một bức tượng điêu khắc kỳ dị.

Tuy nhiên, Mộ Dung Sỉ nhìn ra được thứ này được đúc bằng sắt.

Bên cạnh vật này còn có một cái rương thật lớn, trong rương là những quả cầu sắt màu đen. Giữa các quả cầu dùng rơm rạ và bông ngăn cách, giống như nó rất quý báu vậy.

- Ta biết ở Trung Nguyên có rất nhiều pháp sư.

Ba Tư Khoa Phu nói:

- Ở công quốc Rose bọn ta cũng có không ít pháp sư tài giỏi như vậy. Bọn họ được mọi người tôn kính, giàu có ngang với một nước. Bởi vì bọn họ nắm giữ một năng lực vượt quá tưởng tượng trong tay, khiến người ta phải sợ hãi. Ở nước Rose, địa vị của pháp sư thậm chí còn cao hơn cả Quý tộc. Nhưng cho dù là pháp sư, đứng trước vật này cũng không dám làm càn.

- Đây là lực lượng của khoa học kỹ thuật, một lực lượng khiến cho con người trở nên nhỏ bé.

Ba Tư Khoa Phu nói:

- Thứ này, gọi là pháo.

Y vuốt ve thân pháo đen nháy, có chút cảm thán nói:

- Sớm muộn gì cũng có một ngày, lực lượng của khoa học kỹ thuật sẽ lớn mạnh tới mức nhân lực không thể đuổi kịp. Ở trước mặt khoa học kỹ thuật, con người dù có thân thể cường đại hơn nữa cũng chỉ có thể cúi đầu. Đương nhiên, hiện tại còn chưa tới lúc đó. Tuy nhiên…trong mắt ta, ngày đó cách không còn xa.

- Một quốc gia, nếu vận dụng nhiều lực lượng khoa học kỹ thuật, thì có thể thoát khói những giới hạn của nhân lực trước kia. Ta biết Trung Nguyên là một đế quốc hùng mạnh, nhưng quá lạc hậu rồi. Cho dù quân đội của bọn họ có cường đại hơn nữa, thì cũng chỉ là vung vẩy đao xông lên mà thôi. Thứ mà bệ hạ đang trông thấy, là hung khí chuyên dùng để giết người trong chiến tranh.





Mưa vẫn rơi tí tách, cảnh vật mịt mờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, có cảm giác như bầu trời rơi thấp xuống. Hạt mưa rất nhỏ nhưng rất rậm rạp, vừa rơi xuống đất liền thẩm thấu không để lại gì. Nhưng sau hai canh giờ, cả vùng đất bắt đầu tích mưa.

Phương Giải ngẩn người nhìn làn mưa bên ngoài, trong lòng luôn có một dự cảm không tốt.

Dự cảm này không phải là mới có, mà là lúc ở Ung Châu đã có rồi. Cho nên hắn mới rời khỏi Ung Châu, tính toán tới Nam Yến tự mình quan sát. Từ sau khi La Diệu chết, kỳ thực sự bất an này vẫn tồn tại ở trong lòng Phương Giải. Phương Giải tưởng rằng đó là áp lực do cái bóng đen đã nuốt linh hồn của La Diệu gây ra, nhưng cẩn thận suy nghĩ, thì thấy không phải.

Nghĩ tới bóng đen kia, Phương Giải không nhịn được nhíu mày.

Trải qua thời gian dài, Phương Giải đã có thể xác định bóng đen kia không phải do hắn tưởng tượng ra. Ánh mắt đó, dù tới hiện tại Phương Giải nhắm mắt lại vẫn có thể nhớ như in. Phương Giải cảm thấy mình đã trông thấy ánh mắt đó ở chỗ nào đấy, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cũng không tìm được đoạn ký ức nào liên quan tới ánh mắt đó.

Phương Giải liền dùng một biện pháp đơn giản, chính là bài trừ.

Từ những người hắn biết hoặc là nghe nói tới, hắn bắt đầu tìm kiếm người ăn khớp với bóng đen kia.

Đầu tiên, Đại Luân Minh Vương không có khả năng, Dương Kỳ cũng không có khả năng.

Phương Giải tận mắt trông thấy hai người đó đồng quy vu tận. Ngày đó, dưới khí thế vô biên kia, Đại Luân Minh Vương và Dương Kỳ cùng đi tới con đường cuối của nhân sinh. Nếu không phải tận mắt trông thấy, Phương Giải tất nhiên sẽ hoài nghi bóng đen kia là Đại Luân Minh Vương. Bởi vì bóng đen đó có thể dễ dàng giải khai Kim Cương Giới của La Diệu, dễ dàng cắn nuốt tu vị của La Diệu, còn có thể bắt linh hồn của La Diệu đi. Chỉ có Đại Luân Minh Vương mới làm được điểm này, bởi vì hai người bọn họ vốn chính là một người.

Sau đó Phương Giải lại nghĩ tới Đại Tự Tại. Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua người này, nhưng Phương Giải biết Đại Tự Tại không phải là một kẻ dễ dàng bị giết. Một người dám xuống tay với Đại Luân Minh Vương, làm sao có thể dễ dàng nhận thua được? Phương Giải đã được nghe rất nhiều đồn đãi về Đại Tự Tại. Bất kỳ lời đồn đại nào, Đại Luân Tự đều được miêu tả là người đại tu hành thiên tài và cực kỳ mạnh mẽ.

Ở bên trong Phật tông, ngoại trừ Đại Luân Minh Vương ra, y không có đối thủ.

Thậm chí có người nói, ở bên trong Đại Luân Tự, Đại Tự Tại hoàn toàn có tư cách khiêu chiến với Đại Luân Minh Vương. Nhưng về sau Phương Giải biết, bởi vì pháp môn mà Đại Tự Tại tu luyện bị Đại Luân Minh Vương khống chế, cho nên y căn bản không thể quyết chiến với Đại Luân Minh Vương được. Nhưng nếu vứt bỏ tầng quan hệ kia, tu vị của Đại Tự Tại có thể ngang bằng với một nửa tu vị của Đại Luân Minh Vương hay không?

Hạng Thanh Ngưu đã từng nói, ở trước mặt Đại Tự Tại, y hoàn toàn không lực đánh trả. Đại Luân Minh Vương đánh chết Đại Tự Tại, nhưng Phương Giải lại cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy. Đại Tự Tại có thể tính kế hết thảy, vì sao không tính tới Đại Luân Minh Vương sẽ giết mình?

Một trí giả, sẽ không phạm vào sai lầm cấp thấp đó.

Phương Giải hoài nghi Đại Tự Tại cũng biến thành một thứ ghê tởm như Đại Luân Minh Vương, một linh hồn phiêu bạt khắp nơi, chờ cơ hội để ra tay. Nhưng nếu là như vậy, thì mình chẳng phải là mục tiêu thứ hai của Đại Tự Tại sao? Sau khi cắn nuốt tu vị của La Diệu, Đại Tự Tại hoàn toàn có thể giết chết mình. Nhưng tới hiện tại, bóng đen kia vẫn chưa xuất hiện lại.

Cho nên Phương Giải cảm thấy, không phải là Đại Tự Tại.

Đương nhiên, Phương Giải cũng nghĩ tới Trương Dịch Dương, người mà La Diệu vừa mới chết không lâu đã tới Ung Châu. Dựa theo tu vị mà nói, một người đã là Thiên Chi Thượng như Trương Dịch Dương, phá vỡ Kim Cương Giới chỉ còn hơi tàn của La Diệu không phải là vấn đề. Nhưng chưa từng nghe Hạng Thanh Ngưu nói rằng Đạo tông cũng có pháp môn cắn nuốt linh hồn như vậy. Dường như đó là bí mật bất truyền của Phật tông, trừ khi Trương Dịch Dương cũng ngộ ra được pháp môn đó.

Nếu là như vậy, thì đây hiển nhiên không phải là chuyện tốt.

Bởi vì Trương Dịch Dương rất già rồi, ông ta cũng cần một người để thế thân.

Nhưng Trương Dịch Dương cũng không giết Phương Giải. Nếu thực sự là ông ta, lúc ở Ung Châu, Trương Dịch Dương có rất nhiều cơ hội bắt Phương Giải rồi tiến hành đoạt phách.

Không phải Trương Dịch Dương, vậy thì có thể là ai?

Phương Giải biết trong thư viện Thông Cổ có vài lão quái vật. Nhưng những lão quái vật đó đã bị giết bảy, tám phần lúc lão viện trưởng Vạn Tinh Thần xuôi nam. Nếu bọn họ biết được bí pháp của Phật tông, thì không tới mức già nua như vậy.

Có thể là ai?





Đang lúc Phương Giải trầm tư suy nghĩ, thì có một số việc đang diễn ra. Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ bị tiếng vang thật lớn bên ngoài điện Úy Nhiên làm cho hoảng sợ. Tiếng pháo nổ vang, đã xảy ra sớm hơn dự tính của Phương Giải.

Bên ngoài thôn trấn, có mấy chục bóng đen như ẩn như hiện ở trong màn mưa. Lúc tới gần trạm canh gác ngầm của Kiêu Kỵ Giáo chừng trăm mét, những bóng đen này đều dừng lại. Người cầm đầu vung tay ra hiệu, những bóng đen này lập tức tản đi. Quỷ dị chính là, bọn họ có thể giống như trong suốt tiến vào màn mưa.

Mà trạm gác ngầm của Kiêu Kỵ Giáo, hoàn toàn không phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK