Nhưng bây giờ không còn giống như vậy nữa, sự tồn tại của Tiêu Vân Chước thời thời khắc khắc nhắc nhở ông ấy, những năm này ông ấy tầm thường không có chí tiến thủ, bị người khác lừa dối cỡ nào!
Thái độ của Tiêu Trấn Quan càng bình tĩnh, ý chí càng kiên định.
Hai mắt Khương thị đỏ như máu, tức giận xông tới trước, ra sức đ.ấ.m vào n.g.ự.c Tiêu Trấn Quan mấy cái: "Ta là thê tử kết tóc của chàng. Khi đó chàng đã nói sẽ đối tốt với ta cả đời, bây giờ chàng đã quên hết rồi à? Có phải chàng nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài không? Chàng muốn đưa ta đi để nhường chỗ cho bọn họ đúng không?"
Tiêu Trấn Quan nhíu mày lại: "Thật sự là nói càn nói bậy."
Ông ấy cũng không nghĩ ra, vì sao từ ngày Khương thị gả cho ông ấy, luôn có cảm giác bên cạnh ông ấy có oanh oanh yến yến vây quanh?
Thái độ của ông ấy những năm này còn chưa đủ kiên quyết sao? Sao có thể khiến cho bà ta đối với mình nửa điểm tín nhiệm cũng không có, thậm chí đến tận lúc này, bà ta còn cảm thấy là vấn đề của những nữ nhân khác?
"Ta biết ngay mà! Chàng và cha chàng đều giống nhau, đều là đàn ông phụ lòng! Đã nói vậy rồi mà lại không giữ lời! Ban đầu ta sinh bệnh, trong lòng có tích tụ, nên mới vứt đứa nhỏ đi, đã qua nhiều năm như vậy rồi, chàng lại vì việc này mà muốn bức c.h.ế.t ta, chàng thật sự là lòng dạ độc ác..." Khương thị ôm ngực, khóc lóc dữ dội.
Mặc dù bà ta sinh được bốn đứa con, nhưng những năm này được bảo dưỡng tốt, bộ dạng thướt tha vẫn còn, thậm chí nhìn giống như chỉ có chừng ba mươi, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng không thấy nhiều, vừa khóc như thế, cũng có chút cảm giác lê hoa đái vũ, khiến cho người ta thương tiếc.
Trong lòng Tiêu Trấn Quan chấn động.
"Thì ra nàng nghĩ ta như vậy." Tiêu Trấn Quan thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía nhóm bà tử: "Mời phu nhân đến Thanh Tâm Am đi."
Bất kể ông ấy làm bao nhiêu, ông ấy là huyết mạch của phụ thân, cho nên ở trong mắt Khương thị, ông ấy cũng là người không thể phó thác?
Thật sự là buồn cười.
Khương thị bị dọa sợ, liều mạng giằng co.
Chỉ là hôm nay Tiêu Trấn Quan đã chuẩn bị kỹ càng, hạ nhân ở chủ viện đều đã được tống cổ ra ngoài, nhóm bà tử này cũng đã chuẩn bị xong xuôi, sau khi tiến lên, cầm khăn nhẹ nhàng bịt kín miệng mũi Khương thị, chẳng được bao lâu, người đã hôn mê bất tỉnh.
Ngay sau đó, lễ độ đỡ Khương thị ra ngoài.
Nhìn thê tử bị đưa đi, trong lòng Tiêu Trấn Quan cũng ngũ vị tạp trần.
Bước chân nặng nề đi về phía lão phu nhân báo cáo.
"Chờ mấy đứa Đại Lang thành hôn, vẫn cần nó ra mặt, hi vọng nó có thể thành tâm hối lỗi, đừng có luôn muốn coi rẻ nữ nhi ruột của mình." Lão thái thái cũng là lần đầu làm chuyện này, tâm trạng cũng vô cùng ngưng trệ: "Nó đi rồi, con bé Khương Nguyên kia cũng không nên giữ lại, chờ mấy ngày nữa, bảo người của Khương gia tới, dẫn Khương Nguyên về, con thấy thế nào?"
"Nghe theo mẫu thân." Tiêu Trấn Quan bình tĩnh nói.
Mà lúc này, Khương Nguyên hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng ta một tấc không rời ở bên cạnh Tiêu Văn Việt, một tay còn dắt theo Tiêu Văn Yến, trong tay còn cầm đèn hoa đăng vừa lấy được, đang vui vẻ chỉ vào đồ chơi làm bằng đường cách đó không xa, ba người ở trên đường tham gia náo nhiệt.
"Nhị biểu ca, gần đây đại biểu ca có việc, cũng không thể chơi với biểu tỷ, các ngươi đều ở cùng với muội, biểu tỷ phải làm sao? Hay là chúng ta đi tìm tỷ ấy đi, tránh cho tỷ ấy cô đơn nhàm chán." Trong chốc lát, đồ trong tay Khương Nguyên lại có thêm một thứ.
Tiêu Văn Việt có chút không quan tâm.
"Tỷ, tỷ cũng quá tốt bụng rồi! Đang vui vẻ như vậy, có thể nào không nhắc tới nàng hay không. Còn lâu đệ mới muốn nhìn thấy tỷ ấy, lần nào cũng không có chuyện tốt xảy ra." Tiêu Văn Yến căn bản không muốn.
Ánh mắt Khương Nguyên nhìn lướt qua bông hoa tai bên hông Tiêu Văn Việt.
Ngọc bội mà nhị biểu ca thường mang theo không thấy đâu nữa, thay vào đó là một miếng mã não hình cá.
Đồ của nhị biểu ca đều là do cô mẫu chuẩn bị, cô mẫu thích màu xanh ngọc.
Cho nên mã não cá này chắc chắn là của người khác tặng...