“Quản phu nhân có biết vì sao trong phủ các ngươi bị phá mối làm ăn lắm tiền nhiều của này không?” Tiêu Vân Chước cũng không che giấu, nói trắng ra: “Các ngươi cưỡng ép nạp hai nữ nhi của Bao Đại Thụ, còn lấy tính mạng của bọn họ. Về sau bởi vì một câu nói bất mãn của Bao Đại Thụ mà các ngươi lo lắng hắn tiết lộ bí mật của Vạn Tùng Các, cho nên trực tiếp đem người xử trí. Việc này đối với người khác mà nói là bí mật, nhưng lại không thể giấu diếm được ta.”
Quản phu nhân nghe vậy, khiếp sợ nhìn nàng.
“Bệ hạ nhận được sổ sách do Bao Đại Thụ ghi lại, nhưng ngại Quý phi và Nhị hoàng tử nên đã giữ lại cho các ngươi một mạng. Nhưng nếu ta khăng khăng tuyên dương chuyện của Quản thị ra ngoài, vậy bây giờ trượng phu và nhi tử của ngài còn có cơ hội đi thăm dò Kỷ gia không?” Tiêu Vân Chước trực tiếp uy hiếp.
“Là ngươi!?” Quản phu nhân vô thức đứng lên, giận dữ chỉ vào Tiêu Vân Chước: “Ngươi tiện nhân này, dám vu oan cho chúng ta!”
“Phu nhân nói chuyện, quả thật rất khó nghe.” Tiêu Vân Chước lạnh lùng nhìn bà ta.
Đương nhiên nàng sẽ không ngốc như vậy, phải cứ đối nghịch với bệ hạ.
Bệ hạ bây giờ muốn bảo vệ Quản thị, vậy thì cứ để ông ta bảo vệ, nhưng có thể bảo vệ được mấy lần đây?
Quản phu nhân làm sao cũng không nghĩ ra, Tiêu Vân Chước này lại biết bí mật bậc này. Vừa nghĩ tới chuyện nhà mình gặp phải gần đây, trái tim bà ta không nhịn được mà run rẩy!
Bao Đại Thụ chỉ là một vật bài trí!
Mà hai tiểu nha đầu kia cũng nhớ cha ruột của mình.
Lão gia đang muốn tìm một vật bài trí, muốn người trung thực, sẽ không hai lòng, thân phận Bao Đại Thụ cũng thích hợp, có nữ nhi làm thiếp của nhà phú quý, mở cửa hàng là chuyện rất bình thường, hợp lý mà cũng không quá dễ thấy, liền để cho hắn chiếm món lợi kia!
Vốn tưởng rằng hai nữ nhi đều nắm ở trên tay bà ta, hắn cũng không có can đảm tuyên dương chuyện này ra ngoài...
Không ngờ Bao Đại Thụ này lại rắp tâm hại người, đã sớm thông đồng với Tiêu Vân Chước?!
“Tiêu cô nương, ngươi đã nói rồi, bệ hạ cho nhà ta cơ hội. Nếu như ngươi tuyên dương ra ngoài, đó chính là làm trái ý của bệ hạ, đến lúc đó kết cục của ngươi cũng sẽ không được tốt!” Quản phu nhân lập tức nói.
“Ta nhiều nhất chỉ bị bệ hạ ghét bỏ vài phần, nhưng nhà các ngươi... đầu của tất cả mọi người đều không giữ được.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời.
“...” Cổ họng Quản phu nhân nghẹn lại.
Nhớ tới Tống gia, Kỷ gia, Quản phu nhân cũng không dám lớn tiếng nói chuyện nữa.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!?” Quản phu nhân cả giận nói.
“Ta đến là để xác thực.” Tiêu Vân Chước lấy từ trong bao đồ mang theo bên người ra bài vị của Bao Đại Thụ, trực tiếp đặt ở trước mặt Quản phu nhân: “Trước khi Bao Đại Thụ chết chỉ có một yêu cầu, đó là muốn biết nữ nhi nhà mình đến tột cùng làm chuyện gì sai mới có thể bị ngài đánh chết. Làm phiền ngài nói rõ sự thật cho ta nghe, ta là người vì người chết mà chuyện gì cũng có thể làm được. Nếu như ngài có nửa câu lừa gạt ta thì cho dù ta có đắc tội bệ hạ cũng phải để cả nhà ngài đền mạng cho người chết, chỉ xem Quản phu nhân ngài có dám đánh cược hay không thôi.”
Quản phu nhân nhìn bài vị của Bao Đại Thụ, cũng giật nảy mình.
Người này... Người này lại điên như thế!
Vào nhà bà ta làm khách mà lại mang theo thứ này!
“Ngươi... Ngươi uy hiếp ta, chính là vì loại dân đen này sao!?” Quản phu nhân tức giận không chỗ phát tiết: “Chẳng qua chỉ là một tiện thiếp, ta muốn bán thì bán, muốn đánh chết thì đánh chết, dù là quan phủ cũng không truy ra được chỗ sai của ta. Ngươi lại vì loại người này mà không tiếc đắc tội bệ hạ! Tiêu cô nương, chẳng lẽ ngươi bị ném hỏng đầu nên không được tỉnh táo sao?”