Đời đời liên hôn, cường cường liên hợp, sau này gia tộc mới có thể thịnh vượng hơn, chỉ cần không xuất hiện những kẻ hồ đồ như tổ phụ Tiêu gia thì có thể bảo đảm mấy trăm năm hưng thịnh.
Không phải ai cũng đều có thể có gia thế kiêu ngạo như thế này.
Chỉ là bản thân Tiêu Vân Chước vốn có thể có, nhưng giờ lại chẳng có gì, thế mới khiến người ta thổn thức.
Lúc này, Oanh cầm sư cũng rất khách khí nhìn vị nhị tiểu thư kia: “Đa tạ cô nương đã xem trọng, cô nương là người sảng khoái, tiếng đàn cũng cao vút vui tươi, Oanh Nhứ hổ thẹn không bằng, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô nương.”
Oanh Nhứ nói như vậy, tức là có thể tới cửa chỉ điểm một hai, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Ngay sau đó, lại lần lượt có thêm mấy cô nương nữa bước tới, tiếng đàn của mỗi người đều có nét đặc sắc riêng. Oanh Nhứ nghiêm túc lắng nghe, có thể thấy được nàng ấy rất am hiểu chuyện này, chỉ cần nghe thoáng qua liền có thể cảm nhận được đặc trưng riêng của mỗi người, thậm chí còn giới thiệu cho bọn họ cầm sư thích hợp, cảnh tượng vui vẻ thuận hòa.
Rất nhanh, Khương Nguyên đã đứng dậy.
Trong lòng Khương Nguyên hơi lo lắng, nhưng vừa rồi nàng ta đã cẩn thận quan sát, Oanh cầm sư đối xử với mọi người không hề quan tâm đến thân phận địa vị. Nàng ấy thưởng thức nhị tiểu thư Quốc Công phủ, nhưng khi đối mặt với thứ nữ của quan gia tiểu lục phẩm cũng rất hòa khí tôn trọng, hẳn là một nữ tử coi trọng tính cách phẩm tính…
Khương Nguyên đột nhiên cảm thấy may mắn, hôm nay nàng ta ăn mặc giản dị như vậy có lẽ là chuyện tốt!
Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, trong mắt như có ánh sáng, nhìn rất có tinh thần, không hề kiêu ngạo hay khiêm tốn gì.
Tiêu Vân Chước nhìn sự thay đổi đột ngột của người này, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Không thể không nói, Khương Nguyên rất nhanh nhạy trong việc nắm bắt sắc mặt người khác, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể nhìn ra được Oanh Nhứ thích cái gì, nếu như người này không có nhiều suy nghĩ méo mó như vậy thì nàng cũng rất thưởng thức vị biểu muội này.
Thật đáng tiếc.
“Vãn bối là Khương Nguyên, đã sớm nghe đến đại danh của Oanh cầm sư, nghe nói Oanh cầm sư tuyển đồ đệ, liền cả gan đến thử một lần.” Khương Nguyên nói rất kiên định.
Oanh cầm sư cũng rất kinh ngạc.
Người khác đều nói uyển chuyển, chỉ mời nàng ấy về nhà ngồi, cho dù có muốn Cửu Tiêu cũng không có ai dám nói thẳng ra, mà cô nương trước mắt này lại rất dũng cảm.
“Xin mời cô nương.” Oanh Nhứ nhìn nàng ta đầy vẻ tán thưởng.
Cuộc đời này của nàng ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, cái chết của thân sinh phụ mẫu chỉ là điểm khởi đầu, sau này lúc ăn nhờ ở đậu, một nhà Thế thúc cũng chỉ muốn bồi dưỡng nàng thành một con rối gỗ biết nghe lời, chờ đến tuổi sẽ gả ra ngoài. Nàng ấy liều mạng phản kháng, không ngần ngại đấu tranh, chỉ vì để tìm một con đường thích hợp cho mình.
Phụ mẫu nàng ấy từng nói, nữ tử cũng là người, nam tử có thể làm thì nữ tử cũng có thể.
Nàng muốn theo đuổi con đường của chính mình giống như lời phụ mẫu mình đã nói.
Không cần dựa vào ai để sống, cho dù có gặp phải khó khăn cũng không bao giờ chà đạp tâm hồn mình, bởi vậy trong mấy năm qua, cho dù có khó khăn đến cỡ nào thì nàng cũng chưa bao giờ hối hận. Cho đến hôm nay, nàng đạt đến danh hiệu cầm sư này, mặc dù có xuất đầu lộ diện thì cũng sẽ không bị người chỉ trích.
Chỉ là kết quả nỗ lực nhiều năm qua của nàng chẳng qua cũng chỉ là sự tự do mà những nam tử bình thường đã có từ khi sinh ra…
Cho nên mỗi lần nhìn thấy nữ tử giống như ngọn lửa không sợ thứ gì, nàng cũng sẽ cảm thấy quan tâm hơn một chút.
Khương Nguyên ngồi xuống, đầu ngón tay đặt lên dây đàn, lập tức bắt đầu đàn tấu.
Chỉ là theo tiếng đàn vang lên, vẻ thưởng thức mà Oanh Như lộ ra vừa rồi cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Giai điệu khúc nhạc này rất phức tạp, rất réo rắt thảm thiết, trừ khi khổ luyện, nếu không thì khó có thể thể hiện được giai điệu này một cách trọn vẹn, nhưng Khương Nguyên lại có thể đàn tấu vô cùng trôi chảy, không hề mắc lỗi nào, có thể thấy được ngày thường nàng ta cũng rất chăm chỉ luyện tập, chỉ là…
Khúc nhạc này hoàn toàn khác với những gì mà nàng ta vừa mới biểu hiện ra.