"Chuyện này còn không phải tại ngươi à? Những người đó sở dĩ động thủ với ta, đều là bởi vì ngươi ở bên ngoài gây chuyện. Bởi vì ngươi đắc tội với Quản thị, cho nên bọn họ mới đến bắt nạt ta!" Tiêu Văn Yến vẫn nói ra bất mãn trong lòng mình.
Gần đây sự thay đổi bên cạnh cậu quá lớn, bây giờ ngay cả bằng hữu cũng mất.
Nhưng Tiêu Vân Chước thì sao? Nàng lại còn chế giễu cậu.
Cậu có lỗi gì? Rõ ràng là cậu đáng thương nhất!
Tiêu Vân Chước nhìn cậu, thái độ nghiêm túc hơn rất nhiều: "Trước khi ngươi đi ra ngoài ta đã nhắc nhở ngươi hai lần, chỉ là chính ngươi chưa từng cẩn thận phân tích quan hệ giữa mình và những người đó, từ đó cho rằng tình nghĩa huynh đệ giữa bọn họ và ngươi kiên định không thay đổi, hôm nay bọn họ có thể bởi vì Quản thị mà xuống tay độc ác đau đớn với ngươi, ngày khác thì có thể bởi vì những chuyện khác, bỏ ngươi mà đi, ngươi nên cảm thấy may mắn, phần tình nghĩa này vào lúc ngươi còn nhỏ tuổi đã hoàn toàn kết thúc, nếu không tương lai, kết quả của ngươi, giống như Mạnh Bình Chương, không có gì khác biệt."
Mạnh Bình Chương và nhị ca đã từng vô cùng thân thiết.
Bây giờ thì sao? Đã thành trò cười trong miệng người khác.
Bạn bè không tốt, chung quy là không đáng tin, cuối cùng Mạnh Bình Chương không đối phó lại với nhị ca nàng, cho nên hiện tại mới bị tính kế thảm như vậy.
Tiêu Văn Yến dĩ nhiên cũng biết người như thế, mà hôm nay lúc đi ra ngoài chơi, còn nghe thấy người ta nói rất nhiều chuyện lý thú liên quan đến Mạnh Bình Chương.
Hắn ta thân là thứ trưởng tử của Mạnh Hầu Gia, cũng đã bị phân ra ngoài, cưới Đông Ngọc quận chúa đã gả ba lần kia, mặc dù bây giờ quận chúa tàn phế, nhưng vẫn phách lối bá đạo như cũ, Hầu Gia và Vương Gia cũng sẽ không cho phép bọn họ hoà ly, cho nên hai vợ chồng cả ngày đều vô cùng ầm ĩ, Mạnh Bình Chương đã bị chèn ép không ngóc đầu lên được.
Đây đều là do nhị ca làm hại.
Mặc dù nói Mạnh Bình Chương không phải người tốt gì, nhưng nhị ca cậu quả thực cũng độc ác.
Nhìn lại những người sỉ nhục cậu hôm nay, những người này đối xử với cậu, tựa như nhị ca đối xử với Mạnh Bình Chương, điều khác biệt duy nhất chính là, cậu không đáng đời giống như Mạnh Bình Chương.
"Chịu một trận đánh, để ngươi thấy rõ người nào có thể sống chung, người nào thì không, đáng giá." Tiêu Vân Chước lại nói một tiếng.
Tiêu Văn Yến rất uỷ khuất, nhưng lại tìm không ra lý do để phản bác.
Những người kia, về sau chắc chắn cậu cũng sẽ không qua lại nữa.
Đều là một đám nâng cao giẫm thấp.
Rất nhanh, các nhà cũng đã tới đón người.
Bên phía nha môn đương nhiên sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với người tới, những người này vừa mới vào nha môn, dĩ nhiên là vô cùng tức giận, hận Tiêu Vân Chước làm cho sự việc ầm ĩ đến khó coi như vậy, nhưng khi thư lại kia trình những lời chứng kia lên, bọn họ lại chỉ có thể nuốt cơn giận xuống.
Trên mặt còn phải mang theo nụ cười.
"Đám trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, những lời đồn liên quan đến Quản Trân Nhi ở bên ngoài kia, bọn nó nghe cũng không hiểu, chỉ cho là người nhà các ngươi làm việc quá tàn nhẫn, lúc này mới giúp đỡ Quản gia trút giận, chứ không có ý bất bình thay cho Quản Trân Nhi, Tiêu cô nương, là ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Một cặp phụ mẫu trong đó kỳ quái nói.
"Nếu bọn họ đã không hiểu, vậy thì càng phải dạy cho thật tốt, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ đi vào con đường cũ của Quản Trân Nhi."
"Hơn nữa, Quản Trân Nhi đã bị Quản thị loại ra khỏi tộc rồi, ngay cả thi thể cũng đã trực tiếp ném ra ngoài vùng hoang dã rồi, Quản phu nhân tức giận thay cho người dân bình thường, không tiếc vứt bỏ nữ nhi ruột thịt, các ngươi nếu để cho con cái ủng hộ Quản Trân Nhi, chẳng phải là đang nói cho người khác biết, hành động vì chính nghĩa của Quản thị là lựa chọn bất đắc dĩ hay sao? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, Quản thị bề ngoài thì đồng ý với cách xử lý của bệ hạ, nhưng lại bí mật nhằm vào Tiêu gia ta, báo thù rửa hận cho nữ nhi?" Tiêu Vân Chước cũng không đồng ý với bọn họ.