“Ta cũng thấy! Con đường này của chúng ta có thêm người thu đổ phân đêm! Là một hán tử tuổi còn trẻ, làm gì không tốt sao làm chuyện này? Ta thấy hắn không có ý tốt!”
“...” Từng người một nói nhỏ.
Nhưng lại không thể xem thường năng lực quan sát của những quỷ hồn này.
Bọn họ bay xung quanh, lúc rảnh rỗi cũng chỉ là nhìn người thân rồi lại tiện thể ước ao một chút thời gian của người sống.
Nhất là những con quỷ trên con phố này, bọn họ đều hết sức quen thuộc với con phố này, đột nhiên có thêm những biến hóa gì bọn họ đều có thể rất nhạy cảm nhận ra được.
Tiêu Vân Chước cung cấp tin tức hữu dụng cho Tiết Kính, để hắn thử quan sát một chút.
Tiết Kính cũng biết gần đây nàng nhiều lần bị người ám sát, đã định phái thêm nhân thủ bảo vệ, ai biết người này không chỉ không muốn, thậm chí còn bảo hắn tra những người nhìn qua không quá quan trọng này...
Nhất thời cũng không biết nói gì.
Nhưng hắn có thể làm sao được? Cũng không thể vi phạm mệnh lệnh, đành phải dựa theo đó phái người trông coi.
Trông coi một lượt, lại thật sự có vấn đề.
Trong số những đối tượng hoài nghi mà Tiêu Vân Chước cung cấp, ít nhất cũng có một nửa là có chút không đúng.
Sau khi tra ra vấn đề, Tiết Kính trực tiếp bắt người lại, sau đó nghiêm hình tra hỏi. Chỉ là miệng những người này rất nghiêm, sau khi bị bắt, nghĩ hết biện pháp để tự sát, cái tâm chịu chết này kiên định đến mức đáng sợ.
Chỉ là Tiêu Vân Chước đang chờ những “người chết” này.
Người sống luôn có mong nhớ, có mấy lời dù muốn nói cũng không dám nói, người chết lại khác.
Những quỷ hồn tử sĩ này rơi vào trong tay nàng, ánh mắt mê mang và kinh hoảng, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này. Chỉ có điều đáng tiếc là Tịch Chiếu quận chúa làm việc cũng rất vẹn toàn, đợi sau khi nàng tra mới biết, những tử sĩ này tuy biết chỗ ẩn thân của một số tử sĩ trong đó, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về chuyện bên phía Lăng Tây Vương.
Nhưng bất kể nói thế nào, bắt được thêm một tử sĩ, mối nguy hiểm mà nàng và người bên cạnh phải chịu sẽ ít đi một phần.
Đừng nói là nàng, dù là triều đình mấy ngày nay cũng ngày ngày tra xét đám người khả nghi, khắp nơi đều lộn xộn. Tốc độ Tiêu Vân Chước bắt tử sĩ cũng rất nhanh, ít nhất không khiến lòng người hoảng sợ.
Chỉ là hiện nay Càn Hòa Đế tức giận, không đi khắp nơi điều tra kỹ một phen thì cũng ngủ không yên ổn, ai khuyên cũng vô dụng.
Một ngày này, cửa ra vào Độ Linh Các có thêm một phong thư.
“Người đưa tin tới hình như là một lão đầu, rõ ràng ta vẫn luôn đi theo, nhưng mùi lạ trên người lão đầu này quả thực rất khó ngửi. Ta đi theo một hồi liền thực sự chịu không nổi, để lão chạy mất...” Quỷ hồn bên cạnh Tiêu Vân Chước áy náy nói.
Trên thư có lạc khoản, là thần y đi theo Tịch Chiếu quận chúa cùng vào thành.
Nhưng bởi vì bệ hạ định tội Tịch Chiếu quận chúa, cho nên tất cả mọi người bên cạnh Tịch Chiếu quận chúa đều bị bắt, duy chỉ có thần y này chạy rất nhanh, đến nay vẫn không tìm được người.
Đã là thần y, chắc chắn cũng có chút bản lĩnh hộ thân.
Lấy “mùi lạ” mà tiểu quỷ nói, hẳn là dược vật có thể trừ tà tránh quỷ.
Người này đến để tố khổ.
Nói là mình bị buộc bất đắc dĩ, bị Tịch Chiếu quận chúa uy hiếp mới theo nàng ta vào thành, thực sự không có lòng hại người.
Hiện giờ triều đình muốn truy bắt ông ta quy án, hành tung của ông ta đã lộ, chỉ sợ không chịu được bao lâu sẽ bị nha môn bắt được, vô cùng hoảng hốt. Nếu nàng nguyện ý tới lao ngục ra tay cứu giúp, ông ta nguyện ý lấy Giải Độc Đan cùng với kỳ dược tặng cho nàng, thậm chí còn có thể chữa bệnh cho thân nhân của nàng để hồi báo...