Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Bình Chương cảm giác sau lưng bị người ta đ.â.m mấy đao.

"Rất đúng! Rất đúng!" Mạnh Bình Chương cười vô cùng cứng ngắc.

Nếu không phải có Tam vương gia ở đây, hiện tại chắc hẳn hắn ta đang chất vấn Tiêu Văn Việt, không cần làm huynh đệ tốt nữa rồi à?

Tiêu Văn Việt im lặng nhìn nàng: "Phụ thân đang tìm muội, muội về sớm đi."

Còn ở lại nữa, Mạnh đại lang sẽ bị tức chết.

"Đừng!" Mạnh Bình Chương đã nhớ kỹ Tiêu Vân Chước: "Tiêu nhị đệ, sáng nay chúng ta còn nói chuyện về muội muội của ngươi nữa, ngươi đã đồng ý để nàng làm thê tử của ta, ta còn không thể giữ vị hôn thê của ta lại chơi một lúc sao? Nơi này cũng không có người ngoài, vừa vặn mời Tam vương gia làm chứng, buổi chiều ta sẽ đến nhà ngươi cầu hôn!"

Vẻ mặt Tiêu Văn Việt cứng đờ, ánh mắt lạnh hơn mấy phần.

"Đại ca! Hôn sự đều là phụ mẫu làm chủ, khi nào thì đến lượt huynh làm chủ vậy?" Mạnh Vịnh Tư sốt ruột.

Tam vương gia nhạy bén phát hiện ra bầu không khí không đúng lắm.

Bọn họ đang cãi nhau à?

Quá thú vị, hắn ta thích nhất là náo nhiệt! Tai cũng vểnh cao hơn mấy phần.

Nhưng Mạnh Bình Chương này làm việc cũng có chút không chân chính, làm bừa thì làm bừa, không thể lấy danh dự của nữ tử ra để nói đùa, nói thật mặc dù Tiêu gia cô nương này lưu lạc bên ngoài nhiều năm, nhưng rất tươi đẹp thoát tục.

Luận về dáng vẻ và khí chất, Mạnh đại lang không xứng.

Nhưng Tam vương gia cũng không nói gì, dù sao Tiêu gia vẫn có người ở đây, hắn ta lắm miệng làm gì?

"Không nghĩ tới nhị ca quan tâm ta như vậy, mới ở chung có mấy ngày, huynh cũng đã nghĩ đến nửa đời sau của ta rồi hả?" Giọng điệu của Tiêu Vân Chước đã lạnh nhạt đi rất nhiều: "Nhưng chờ phụ thân và đại ca mất rồi, huynh lại xen vào việc của người khác cũng không muộn."

Nói xong, Tiêu Vân Chước thản nhiên lườm Mạnh Bình Chương một cái, không khách khí chút nào bồi thêm một câu: "Trong nhà Mạnh đại công tử đã chôn mấy đứa con chưa kịp ra đời rồi đúng không? Ngươi là người bỉ ổi bẩn thỉu đến mức này, đứng ở kia ta cũng chê ngươi thối, đừng có mở miệng ra khiến người khác buồn nôn nữa."

Nói xong, Tiêu Vân Chước trực tiếp cất bước đi qua bên cạnh Tiêu Văn Việt.

Không được tức giận, nàng còn lâu mới tức giận.

Tức giận nhiều, nàng sẽ quay lại đ.â.m kẻ tiểu nhân.

Mạnh Vịnh Tư lập tức đuổi theo.

Tiêu Văn Việt chỉ cảm thấy bên cạnh có một luồng gió mát, trong lòng hơi gấp một chút, nghiêng đầu thấy muội muội mình không chút do dự rời đi, bàn tay dưới ống tay áo hơi nắm chặt lại.

"Con ngựa tốt này của ngươi... bổn vương ngày khác lại tới xem đi." Tam vương gia cảm thấy có chút không thú vị, cũng quay người rời đi.

Mạnh Bình Chương vội vàng đi tiễn.

Ngoài cửa xe ngựa của Tiêu Vân Chước và Tam vương gia đường ai nấy đi, rất nhanh xung quanh đã yên tĩnh trở lại.

Mạnh Bình Chương liếc mắt nhìn Tiêu Văn Việt, không che giấu tâm tình của mình: "Tiêu nhị đệ, ngươi có ý gì, chẳng lẽ thật sự xem thường ta? Người muội muội này của ngươi mặc dù là con vợ cả, nhưng lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, ai biết có còn trong sạch hay không? Ta có lòng tốt thu nhận người, đối với ngươi mà nói chẳng phải là một chuyện tốt à?"

Hắn ta tràn đầy giận dữ, lời lẽ đều là cố ý khiêu khích.

Sắc mặt Tiêu Văn Việt càng lạnh lùng, đôi mắt nhỏ hẹp quét về phía hắn ta: "Được, ta sẽ để ngươi cưới thê."

Nói xong, Tiêu Văn Việt bình tĩnh rời đi, bóng lưng gầy yếu nhìn có mấy phần cảm giác cô đơn.

Mạnh Bình Chương sửng sốt một chút.

Để hắn ta cưới thê? Có ý gì? Tiêu Văn Việt thật sự không tiếc muội muội? Chẳng lẽ hắn thật sự không phải cố ý giúp đỡ Mạnh Bình Tĩnh?

Nhưng nha đầu Tiêu gia c.h.ế.t tiệt kia quả thực là kỳ quái...

Chuyện ở hậu viện của hắn ta... Làm sao nàng biết được?

Mạnh Bình Chương và Tiêu Văn Việt bằng tuổi, đến nay vẫn chưa thành thân, không phải là không muốn, mà chính là hắn ta đang đợi, chỉ cần chờ Mạnh Bình Tĩnh đè ép hắn ta c.h.ế.t rồi, vậy hắn ta chính là người kế tục tước vị duy nhất được chọn, chỉ cần không phải con thứ, những cô nương xứng đôi, thân phận sẽ không thấp.

Nhưng chưa thành thân, cũng không đại biểu cho việc hắn ta chưa thông phòng.

Chính thê chưa vào cửa, thì không thể có lẽ, hắn ta cũng sẽ không giống như cha mình, bởi vì có người con thứ như hắn ta, cho nên lúc cưới vợ không chọn được người môn đăng hộ đối.

Chỉ là thời gian lâu dài, khó tránh khỏi sẽ có thông phòng có thai, cũng không thể sinh ra, vậy cũng chỉ có thể phá bỏ.

Rốt cuộc đã mất đi mấy đứa bé, thật ra bản thân Mạnh Bình Chương cũng không rõ, đối với hắn ta mà nói, đó là chuyện của nữ nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK