Thỉnh thoảng hắn cảm thấy cuộc sống cùng cha nương khi còn nhỏ là chuyện của kiếp trước, mà hiện tại ở kiếp này, hắn được sống cuộc đời thuận lợi phú quý, không còn phải lặng lẽ nhìn người khác nữa. Lại không nghĩ rằng, Tiêu gia cô nương này lại đột nhiên biết được bí mật của hắn.
Hắn phẫn nộ lại không cam lòng nói xong hết ra, hắn đã toát mồ hôi lạnh.
“Chó không chê nhà nghèo, con không chê nương xấu, không phải là tại hạ không hiểu đạo lý kia, chỉ là Tiêu cô nương xuất thân phú quý, nhất định chưa bao giờ nếm trải cảm giác bị người cười nhạo! Bữa ăn hằng ngày của một gia đình cùng khổ thậm chí còn không so được với cơm thừa canh cặn của nhà giàu sang! Năm đó quả thật ta đã làm sai chuyện, nhưng nếu không phải như thế thì bây giờ ta cũng chỉ là một trâu y nho nhỏ thôi…Rõ ràng ta có thể thi đậu tú tài, tại sao phải làm một trâu y chứ? Cũng bởi vì xuất thân của ta thấp hèn nên ta phải cam chịu sao?” Biện Ngạn Tài vô cùng đau đớn nói.
Với một suy nghĩ tích tắc trong ngày đó, hắn đã trở thành một kẻ tiểu nhân tham phú phụ bần, nhưng sau này nghĩ lại, lựa chọn đó của hắn thật sự là sai lầm sao?
Tiện hộ trâu y, đã chặt đứt tất cả con đường của hắn.
Cha nương chưa từng cho hắn một xuất thân tốt, vậy thì hắn tự mình đi kiếm, có gì là sai đâu?
Tiêu Vân Chước nghe người này nói, trong lòng cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Xuất thân chính là ý trời, không có lý do gì để thương hại hay đồng tình cả. Về phần quyết định của Biện Ngạn Tài thì…hắn có lý do riêng của hắn, nhưng cha nương hắn cũng có lý do không thể buông bỏ hắn được.
Lúc này, Miêu thị đã nghe rõ ràng những lời Biện Ngạn Tài nói.
Từ lúc nghe thấy nhi tử mình nói đã tận mắt nhìn thấy bà ta tìm người bốn phía, Miêu thị đã không thể chịu đựng nổi, đôi mắt đỏ rực như máu, toàn thân oán khí nồng đậm.
Nhi tử trách bà ta, vậy bà ta nên trách ai đây?
Nhà nghèo thật nhưng bà ta chưa bao giờ làm gì có lỗi với nhi tử cả! Bà ta đã cho nhi tử tất cả những gì mà mình có thể, rõ ràng bà ta không hề đối xử khắt khe hay khắc nghiệt với nhi tử, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhận được oán hận và ghét bỏ của nhi tử mình.
Hai mươi năm chịu đựng nỗi đau mất con, vốn cho rằng hết thảy đều bởi vì lỗi của mình nên con mới bị đi lạc, cuối cùng lại phát hiện ra rằng thì ra không phải là do mình làm nhi tử bị lạc mất mà là hài tử cố ý rời xa mình!
Lại nhìn bộ dáng của nhi tử bây giờ…
Hắn hòa hoa lịch lãm, cao lớn tuấn tú, trên áo choàng còn tỏa ra mùi thơm của sách vở…
Miêu thị cảm thấy lạnh lẽo và tuyệt vọng đến mức không nói nên lời, cảm giác lúc này còn đau khổ hơn cả hai mươi năm trước.
“Cảm ơn Biện công tử đã nói rõ.” Tiêu Vân Chước cũng không hỏi thêm điều gì khác, chỉ khách khí nói một tiếng: “Bây giờ ta đã có lời giải thích, không còn chuyện gì khác nữa, xin cứ tự nhiên đi.”
“Tiêu cô nương, thật ra nếu ngươi nói ra chuyện này thì ngươi cũng không được lợi lộc gì cả, mà hiện tại dù sao ta cũng là một tú tài, nếu sau này Tiêu cô nương có chỗ cần dùng thì tại hạ nguyện ý vì ngươi xông pha khói lửa tuyệt không chối từ, chỉ cầu cô nương giơ cao đánh khẽ…” Biện Ngạn Tài vẫn chưa yên tâm, vội vàng nói thêm.
Tiêu Vân Chước bình tĩnh nhìn hắn: “Yên tâm, ta đã hứa với ngươi không công khai ra ngoài thì nhất định ta sẽ làm được.”
Biện Ngạn Tài cho dù không thể hoàn toàn yên tâm nhưng cũng không thể làm được gì khác.
Giờ phút này, hắn chỉ có thể mang nỗi lo lắng rời đi.