La Phi Nguyệt thật sự tức giận, người nào người nấy, rõ ràng chính là thấy phụ huynh của Tiêu Vân Chước không ở nhà, cho nên cố ý bắt nạt nàng!
Tiêu Vân Chước giống như đã sớm nghĩ đến một màn này, sắc mặt chỉ hơi có mấy phần xúc động, rất nhanh đã khôi phục lại như thường.
"La cô nương còn muốn bịt miệng ta, không cho ta nói ra chân tướng sao!?" Khương Nguyên đúng là lợi hại hơn rất nhiều, trước mặt mọi người, nói năng có khí phách: "Biểu tỷ cả ngày xử án, nói là phải cho người chết một công đạo, vậy vì sao hôm nay ta không thể để cho người khác biết cô mẫu ta khổ?!"
"Trưởng công chúa, đại công chúa! Khương Nguyên đã đi theo bên cạnh cô mẫu từ lúc còn nhỏ, được cô mẫu dạy dỗ, ròng rã mười năm, đều là ta và cô mẫu nương tựa vào nhau vượt qua, cô mẫu thương ta yêu ta, ta cũng tôn trọng coi cô mẫu như thân mẫu! Ta nào có thể nào trơ mắt nhìn cô mẫu chịu khổ mà không để ý chứ?!" Khương Nguyên khóc không ra tiếng.
Tưởng công chúa Vinh Giang cũng sửng sốt một chút.
Công chúa Di Thuận ở bên cạnh cũng nhìn thoáng qua Tiêu Vân Chước.
Trong mắt công chúa Di Thuận, Tiêu Vân Chước dĩ nhiên là… kẻ thù khiến người ta vừa ghét vừa cực kỳ đáng giận.
Nhưng, nhắc tới người này tội ác tày trời, tâm thuật bất chính, nàng ta lại không thể nào tin.
Dù sao nếu thật sự là một người có đức hạnh không chấp nhận nổi, sẽ không liên tục vì những người bình thường không quan trọng mà đắc tội quyền quý, đắc tội với nàng ta.
Cho nên Tiêu Vân Chước chắc chỉ là có chút chướng mắt, người như này, răn dạy vài câu nho nhỏ để phát tiết là được, nếu dùng thái độ đối xử với kẻ gian để hủy hoại nàng, nàng ta cảm thấy...
Còn chưa đến mức.
"Tiêu cô nương, bản cung vốn không muốn quản chuyện nhà của ngươi, chỉ là ngươi xem biểu muội của ngươi, chân thành lại ủy khuất như thế, về tình về lý, bản cung cũng nên cho nàng ta một cơ hội nói chuyện, để cho nàng ta nói rõ, ngươi cảm thấy thế nào?" Trưởng công chúa Vinh Giang nói mang theo mấy phần uy nghiêm.
Khương Nguyên còn đang quỳ trên mặt đất, đầu chạm đất, hèn mọn không ngẩng đầu lên.
Khiến cho người ta cảm thấy, nàng ta dường như chịu sự uất ức lớn, mượn hôm nay, không tiếc dùng chuyện hiến cầm khúc, để đưa sự việc đang được che giấu trong trong bóng tối hiện ra trước mặt mọi người.
Mà Tiêu Vân Chước...
Nhìn thì như chính trực, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?
Tiêu Vân Chước hơi cong khoé miệng, yên lặng uống một tách trà.
Tách trà đặt xuống, nàng nhìn sang Khương Nguyên, chỉ nói: "Nếu ta nói, nàng ta nói bậy nói bạ, nên trực tiếp chặn miệng nàng ta, trưởng công chúa sẽ đồng ý sao?"
"Khương cô nương chính là biểu muội của ngươi, Khương thị còn là mẹ của ngươi, đến tột cùng là oán niệm gì, mà ngươi ngay cả một cơ hội để nói cũng không cho nàng ta?" Trưởng công chúa Vinh Giang lập tức nói.
Tiêu Vân Chước bật cười một tiếng: "Trưởng công chúa nếu như đã nghĩ kỹ, vậy hỏi ta làm gì? Người muốn cho nàng ta cơ hội nói chuyện, mọi người cũng muốn xem náo nhiệt, lời nói của ta thì có thể có tác dụng gì? Hôm nay trưởng công chúa là chủ nhà, khách theo chủ, nghe theo người là được, Khương Nguyên muốn nói, thì để cho nàng ta nói, ta cũng nghe một chút, ta ác độc mưu hại thân mẫu, bức bách biểu muội như thế nào."
Trưởng công chúa Vinh Giang bất mãn hết sức với thái độ của Tiêu Vân Chước.
Dưới cái nhìn của bà ta, Tiêu Vân Chước gặp chuyện này, thì nên nằm rạp trên mặt đất cầu tình, kêu to oan uổng!
Như thế, bà ta cũng có thể cho Tam vương gia mấy phần tình mọn, tha cho nàng một lần.
Nhưng nàng ngược lại thì hay rồi, lại vẫn kiêu căng bướng bỉnh như thế.
"Khương cô nương, ngươi cứ nói tỉ mỉ, ngươi yên tâm, hôm nay có bản cung và đại công chúa ở đây, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi nhận nửa điểm ủy khuất, ngươi cũng không cần e ngại bất kỳ kẻ nào, cho dù ngươi đắc tội với Tiêu gia, tương lai bản cung và Quản gia cũng sẽ làm chỗ dựa thay ngươi!"