Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ta vốn cảm thấy mình không kém gì. Luận về tài năng, bà ta cầm kỳ thư họa đều thông, được bệ hạ coi trọng. Luận đức hạnh, bà ta thưởng phạt phân minh với cung nhân. Thân thể Hoàng hậu không tốt, bà ta hỗ trợ quản lý lục cung, nhiều năm qua cũng không có sai lầm gì!

Nhưng dù bà ta có cố gắng thế nào, cái nhìn của Hoàng hậu đối với bà ta cũng chưa bao giờ tỏ ra kiêng kỵ.

Thì ra không phải vì Hoàng hậu khoan dung đến cỡ nào mà là vì Hoàng hậu thấy rõ ràng, bà ta xuất thân từ Quản thị. Có Quản thị nhất tộc ở đó, vậy bà ta vĩnh viễn chỉ có thể là quý phi, vĩnh viễn không uy hiếp được vị trí trung cung!

Nhi tử bà ta dùng thuốc này, là phụ mẫu huynh đệ bà ta tìm được, trong đầu bọn họ toàn là luồn cúi, chỉ nghĩ tới biện pháp hại người hại mình này!

Bà ta đã bao nhiêu lần dọn dẹp cục diện rối rắm cho Quản thị rồi?

Hiện nay nhi tử bà ta đã lớn, học được nhiều bản lĩnh như vậy, nhưng hành sự lại không khác gì so với Quản thị nhất tộc! Sau này bà ta còn phải thu dọn cục diện rối rắm bao nhiêu lần nữa đây?!

Quản quý phi cực kỳ yên tĩnh, Nhị vương gia cảm nhận được mẫu phi lạnh lùng, trong lòng cũng càng thêm hoảng hốt.

“Ngươi —— ” Qua một hồi lâu, Quản quý phi mới nói: “Đi cùng ta, tới gặp bệ hạ đi.”

“Mẫu phi!? Ngươi muốn giúp nhi thần phải không!?” Trong lòng Nhị vương gia thở dài một hơi, vội vàng bò dậy, đỡ mẫu phi đi ra ngoài.

Mà lúc này, Càn Hòa Đế đã hiểu được chuyện này đến bảy tám phần.

Lúc này cũng đã phái người đi thăm dò chuyện hương liệu kia.

Biết được Quý phi mang theo nhị nhi tử quỳ gối ở cửa, lông mày Càn Hòa Đế nhíu lại, cũng cực kỳ chán ghét, trực tiếp mặc kệ không quan tâm. Trong lòng Nhị vương gia càng thấp thỏm, quỳ đến khi sắc trời đã tối đen.

Đầu gối hắn di chuyển, có chút cầu khẩn nhìn mẫu phi, nhưng mẫu phi lại không nhúc nhích, khiến hắn cũng không dám nói thêm.

“Quý phi nương nương, bệ hạ đã biết rồi, chỉ là chuyện bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng. Bệ hạ kêu ngài về trước, chờ chuyện sáng tỏ rồi lại xử trí.” Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, đại thái giám đi ra, ngữ khí ôn hòa nói với Quý phi nương nương.

Quý phi nghe vậy gật đầu: “Làm phiền ngươi thay bổn cung chuyển lời, Li nhi có lỗi, xin bệ hạ trọng phạt.”

Đại thái giám vội vàng đáp ứng, ngay sau đó cũng gọi hạ nhân bên cạnh Quý phi đỡ nương nương trở về.

Nhị vương gia đối với chuyện này có chút phê bình kín đáo, nhưng cẩn thận ngẫm lại, mẫu phi hiền lành như vậy, chắc phụ hoàng sẽ càng mềm lòng mới đúng, cho nên cũng không mở miệng nói thêm gì.

Quản quý phi quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt kia, trong lòng giống như đánh mất cái gì đó.

Lần trước tai họa của Quản thị, bệ hạ nể mặt bà ta mới bảo vệ trên dưới Quản thị nhiều người như vậy, mới không để cho bọn họ rơi vào kết cục như Kỷ gia.

Nhưng mặt mũi bà ta có được bao nhiêu chứ?

Quản quý phi đứng dậy rời đi, chưa đi được mấy bước, cả người trực tiếp ngã trên mặt đất.

Lập tức, loạn thành một đoàn.

Quản quý phi đã nhiều năm quản lý lục cung, công việc vốn không phải rất nhẹ nhàng. Tuy rằng thân thể cốt cách tốt nhưng cũng không chịu nổi một lần quỳ này, dưới kinh sợ, màn đêm buông xuống liền phát sốt.

Càn Hòa Đế đến ngày hôm sau mới đi thăm, ít nhiều gì cũng mang theo tức giận, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Quý phi, lại thở dài: “Ngươi có lời gì, nói với trẫm là được, cần gì phải tức giận với mình?”

“Bệ hạ thông cảm cho thần thiếp, nhiều năm qua cho phú quý, cũng cho thể diện. Nhưng thần thiếp... không còn mặt mũi nào đối mặt với bệ hạ.” Giọng nói của Quản quý phi trở nên suy yếu.

“Trước tiên ngươi đừng vội, trẫm sẽ cẩn thận điều tra lai lịch của thuốc này, nếu không có thương tổn gì...” Càn Hòa Đế cau mày, rốt cuộc là chưa nói ra lời mềm lòng.

Dù không thương tổn, nhưng chuyện ngu xuẩn mà nhị nhi tử gây ra lại là thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK