Chỉ là không ngờ Tiêu sư phụ cũng cảm nhận được.
Bằng không thì sao nàng có thể lạnh lùng như thế?
“Không ngờ thư sinh này mà cũng có nhiều ý đồ xấu xa như vậy. Tiêu sư phụ, lúc ngài ở trong thư viện này phải cẩn thận một chút, đề phòng tiểu tử kia gây trở ngại cho ngài.” Quách Sài Nữ nghiêm túc nói.
Tiêu Vân Chước không khỏi bật cười: “Không đâu, ở trong thư viện thì hắn ta không to gan đến vậy.”
Trong lòng Biện Ngạn Tài đã có khúc mắc, tất không thể kết thúc yên lành.
Bây giờ hắn đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đã trưởng thành từ lâu rồi. Kỳ thật hắn có thể quang minh chính đại nói rõ thân phận thì chưa chắc công danh của hắn sẽ bị mất. Dù sao bây giờ hắn cũng là nhi tử của Biện gia, mà Biện gia cũng có công ơn dưỡng dục với hắn nên bảo vệ hộ tịch cho hắn cũng không thành vấn đề. Nhiều nhất là trong vòng vài năm tới hắn không dễ tiếp tục tham gia khoa khảo mà thôi, còn phải bị người nói qua nói về bị mất mặt một chút.
Nhưng nếu hắn có thể phớt lờ những ánh mắt kia, đối xử tử tế với Chu gia, giúp đỡ Chu gia trở lại nông tịch, làm việc chăm chỉ, lại kiên nhẫn thêm vài năm nữa thì vẫn có thể tiếp tục khoa khảo.
Đáng tiếc nhân tâm người này không tốt, lại rất coi trọng thái độ và ánh mắt của người bên ngoài.
Có thể có một vài lý do để che giấu lòng tham khi còn bé.
Nhưng bây giờ đã đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thể nhìn thấu được, thì đó chính là vừa tham vọng vừa ác độc.
Sau khi tìm được người, cả hai nhanh chóng quay về.
Mà ở bên kia, Biện Ngạn Tài ủ rũ quay về, lại phát hiện mấy học sinh kia đang chờ hắn, như thể đang chờ xem náo nhiệt hay là trò cười, khiến hắn rất bất an.
“Tiêu gia cô nương nói gì thế? Có phải là có vụ án lớn gì rồi không?” Lập tức có người hỏi.
“Chỉ là trùng hợp nhặt được đồ của ta rồi mang trả lại cho ta thôi! Chư vị suy nghĩ nhiều rồi!” Biện Ngạn Tài vội vàng nói.
Mấy người kia có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không có cách nào ép hắn mở miệng.
Bất đắc dĩ, đành phải mất hứng mà về.
Nhưng Biện Ngạn Tài vẫn cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn hắn, rõ ràng Tiêu Vân Chước kia không hề công khai mọi chuyện ra ngoài, nhưng hắn vẫn cảm thấy ánh mắt mấy người kia nhìn mình có vẻ gì đó là lạ!
Hắn đứng ngồi không yên.
Chu gia đã tìm Tiêu cô nương đến uy hiếp hắn, vậy sau này thì sao? Liệu bọn họ có thể đến thẳng thư viện luôn không?
Hắn không thể ngồi yên chờ chết được nữa, nếu cứ trốn tránh thế này thì hắn sẽ mất hết tất cả!
Khó khăn lắm hắn với có được cuộc sống như thế này, mấy tỷ tỷ Biện gia đã xuất giá hết, cha nương cũng đã lớn tuổi. Chờ đến khi bọn họ qua đời hết, toàn bộ mọi thứ Biện gia đều là của hắn. Nhưng nếu lúc này cha nương thân sinh của hắn đột nhiên tìm tới, vậy thì cha nương ở Biện gia sẽ nghĩ thế nào? Còn có các tỷ tỷ nữa, liệu các nàng có nảy sinh ý nghĩ tranh giành tài sản với hắn không?
Biện Ngạn Tài càng nghĩ, trong lòng càng lạnh.
Gia sản của Biện gia cũng không hề ít, bây giờ lại càng dễ dàng có được. Hiện tại ngày ngày hắn chăm chỉ đọc sách, càng tự tin sẽ thi đậu trong cuộc thi lần sau!
Lúc này, hắn không cho phép bất cứ ai hủy hoại cuộc đời của hắn cả!
Biện Ngạn Tài lập tức xin nghỉ một ngày.
Hắn cũng không quay về Biện gia mà đến một căn nhà nhỏ yên tĩnh mà cha nương Biện gia mua cho hắn.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, hắn thay một thân y phục đầy bụi bặm, đi ra ngoài.
Trong thành có chợ đen.
Trời còn chưa sáng đã bày hàng, bên trong bán đủ thứ đồ vật kỳ lạ, chẳng hạn như một vài cuốn sách bị cấm thời tiền triều, một vài đồ cổ, cổ vật, hầu hết đều có lai lịch bất chính, thậm chí còn có một số bị trộm từ trong cung ra…
Ngoài ra còn có các loại thuốc bột hiếm lạ, đủ loại tác dụng kỳ quái, kỳ quái nhất ở đây thậm chí là một số đồ dùng riêng tư của mấy người nhà giàu quý nhân, lại được bán trao tay với giá cao ngất ngưởng…