Nhưng rất nhanh, hắn đã nghiêm túc nhắc nhở một câu: "Đại ca, từ xưa đến nay phần tử tạo phản, có mấy người sẽ trắng trợn nói cho người khác biết: Hắn coi trọng hoàng quyền phú quý, cho nên mới muốn đại nghịch bất đạo? Chuyện lớn như vậy conf cần lý do à."
"Nếu ta là Lăng Tây Vương..." Tiêu Văn Việt đột nhiên chuyển chủ đề, khuôn mặt hiển thị rõ sự ác liệt: "Ta ốm yếu dễ bắt nạt, con dân ở đất phong chịu sự áp bức của triều đình... Nhưng ta vẫn phải nhẫn nhịn, vậy rốt cuộc phải đến lúc nào, ta mới có thể vứt đi tất cả nhân nghĩa, khởi binh gây sự?"
"Tịch Chiếu quận chúa?" Đột nhiên phía sau lưng Tiêu Văn Dũ rét lạnh.
"Cho nên, huynh muốn đi g.i.ế.c nàng ta sao?" Tiêu Văn Việt cười ha ha một tiếng: "Tịch Chiếu quận chúa là đường cùng bôn ba tới đây, nếu huynh đi tìm Tịch Chiếu quận chúa gây phiền phức, vậy thì vừa khéo, Tiêu gia chúng ta chính là kẻ cầm đầu khơi mào cho Lăng Tây Vương tạo phản, hoặc là bệ hạ c.h.é.m cả nhà chúng ta để cho nàng ta một công đạo, hoặc là, Lăng Tây Vương nhân cơ hội này gây sự."
"Lúc này ông ta chọn phái người tới kinh thành, có thể thấy được đã nắm rõ tình hình ở biên quan như lòng bàn tay, đến lúc đó Đại Nguỵ chính là loạn trong giặc ngoài, huynh dám cược không?" Tiêu Văn Việt nói thẳng.
Thật ra, hắn có lời còn chưa nói hết.
Trên phương diện thời tiết hắn không hiểu như muội muội, nhưng cũng có thể cảm giác được, năm nay thời tiết rất không đúng.
Nhiều năm trước đó Lăng Tây Vương kia cũng đã biết tìm tà đạo tính toán mạng người, có thể thấy được người này cũng có nghiên cứu trên phương diện thời tiết hoặc là mệnh người, cũng có hơi cố chấp, trước khi phái người đến kinh thành, chắc chắn cũng đã tính qua.
Nói cách khác, năm nay thời tiết chắc chắn sẽ vô cùng tệ hại, có lợi với Lăng Tây Vương, ông ta mới như thế.
Cho nên hắn đặc biệt cũng đi thỉnh giáo Nhan Vô Giác và tiểu muội, nhận được đáp án so với hắn suy đoán không sai biệt lắm.
Như thế thì không chỉ là loạn trong giặc ngoài, nếu như ngay cả ông trời cũng không giúp Đại Ngụy, Lăng Tây Vương không chừng thật sự có thể nhân cơ hội chiếm lấy vận mệnh quốc gia.
Sắc mặt Hoắc Thượng Thư cũng vô cùng tệ, thậm chí cũng không có tâm tư suy nghĩ, vì sao Tiêu Văn Việt lại có thể suy ra tất cả như thế.
"Năm đó tiểu muội còn sống rời khỏi núi Vạn Cốt, bây giờ danh tiếng lại đang thịnh, không có khả năng là Lăng Tây Vương không biết, nhưng ông ta lại cứ để Tịch Chiếu quận chúa tới Kinh Thành, nàng ta dám đến, thì không sợ bị huynh nhìn thấu thân phận, thậm chí còn hi vọng huynh có thể phát hiện ra sớm một chút, chúng ta tìm nàng ta báo thù, đó là chuyện mà nàng ta muốn thấy nhất." Tiêu Văn Việt hiếm khi điềm đạm.
Toàn thân Tiêu Văn Dũ buốt lạnh.
Mấy đứa con nối dõi của Lăng Tây Vương c.h.ế.t hết rồi, hiện tại chỉ còn lại đích nữ Tịch Chiếu, và Vương Thế tử vừa phong...
Tịch Chiếu quận chúa này ở đất phong còn rất có hiền danh...
Nói cách khác, người này rất quan trọng, đến mức nếu nàng ta chết, Lăng Tây Vương thậm chí còn có thể danh chính ngôn thuận đổ lên đầu triều đình những người con đã c.h.ế.t khác của ông ta cũng không biết chừng...
Đau đầu.
Tiêu Văn Dũ ngồi xuống, sau khi phát hiện chuyện thực sự như thế, hắn thậm chí cũng không có tâm tình mà tức giận.
"Tịch Chiếu quận chúa đã ôm theo ý c.h.ế.t đến đây, vậy chúng ta làm gì cũng vô dụng." Tiêu Văn Dũ nghẹn một bụng tức: "Lăng Tây Vương này thực sự quá độc ác, vốn dĩ con nối dõi không phong, bây giờ còn dùng đích nữ làm mồi nhử! Đơn giản quá độc ác."
"Chính là bởi vì người đời đều cảm thấy ông ta sẽ không ác độc như thế, cho nên đối với ông ta mới có lợi nhất." Tiêu Văn Việt nói.
"Tránh cũng không thể tránh, vậy cũng chỉ có thể cẩn thận một chút, Tiêu gia các ngươi còn có Hoắc gia chúng ta, về sau đều phải cách xa Tịch Chiếu quận chúa này mới được, dính vào nửa điểm cũng không tốt!" Hoắc Thượng Thư cau mày: "Nhà ta còn may, vốn dĩ là gia đình văn nhân, mặc dù có chút năng lực, nhưng cũng không phải không thể thay thế, nhưng nhà ngươi... Tổ tiên truyền cho các ngươi chút huyết mạch này, đã đủ cho người có lòng sợ hãi."