Quản Trân Nhi tức giận đến phát run, nhưng nàng ta mới chết, âm khí chưa mạnh, trong nhà còn chưa làm tang sự nên nàng ta chỉ có thể tạm thời bị giam cầm ở địa điểm mà mình bị rơi xuống nước, không thể đi đâu được.
“Đều là một đám thùng cơm bao cỏ mà, các ngươi còn không nhanh nhanh tìm được hung thủ g.i.ế.t. người đi, bắt người đó lại! Tra tra tra! Tra suốt cả một buổi tối mà chẳng tìm được cái gì, sao các ngươi lại vô dụng vậy chứ?” Quản Trân Nhi bay tới bay lui, tiếp tục mắng.
“Ngươi có thể câm miệng lại được không?” Tiêu Vân Chước cau mày.
Không phải quỷ gì nàng cũng phải quản, khách hàng của nàng lần này là La Phi Nguyệt, cũng không phải là con quỷ ồn ào này.
Hơn nữa Quản Trân Nhi này…chết cũng không oan.
Tiêu Vân Chước vừa dứt lời, Quản Trân Nhi thoáng sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng: “Ngươi vừa mới nói chuyện với ta?”
“Không phải ngươi thì là ai? Nơi này chỉ có ngươi là ồn ào nhất.” Tiêu Vân Chước trợn mắt liếc nhìn nàng ta: “Nhân quả tuần hoàn, cái chết hôm nay của ngươi là bởi những lỗi lầm của ngươi trước đó, đừng có trách người khác, tốt nhất cứ ngoan ngoãn chờ đợi đi. Đợi khi nào trong nhà làm tang sự xong rồi, chôn cất ngươi xong thì đương nhiên ngươi có thể rời đi.”
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi có thể…có thể nhìn thấy ta được? Ta chết rồi mà!” Quản Trân Nhi căng thẳng nói, sau đó lại liếc nhìn nàng: “Ta nhớ ra rồi, đã có người nhắc tới ngươi….Ngươi là tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Vân Chước, phán quan gì đó!”
“Chính là ngươi! Ngươi là người đã tìm thấy thi thể của La Phi Diên!” Ngay sau đó, giọng nói của Quản Trân Nhi lại tràn đầy tức giận.
“Đúng vậy, chính là ta.” Tiêu Vân Chước vô cùng bình tĩnh.
Người bình tĩnh hơn cả nàng chính là Tùng Thúy ở phía sau.
Nhìn tiểu thư nhà mình lại nói chuyện với không khí, Tùng Thúy vẫn có thể giữ được khuôn mặt nghiêm túc…chỉ là trong lòng bàn tay vẫn nắm chặt tấm bùa mà mình lén mua.
Mình không sợ, mình không sợ, nhất định mình có thể bảo vệ đại tiểu thư…
“Tiện nhân! Ai muốn ngươi xen vào việc người khác!” Quản Trân Nhi miệng rất bẩn thỉu, thậm chí còn giơ tay lao về phía Tiêu Vân Chước.
Chỉ là nàng ta chỉ là một hồn phách mới chết, lúc này còn không ý thức được khí tức của Tiêu Vân Chước có gì đó không đúng.
Cái tát kia không thể hoàn toàn rơi xuống, toàn bộ hồn phách đã bị Tiêu Vân Chước làm cho chấn động bay thẳng ra ngoài. Trong nháy mắt, hồn phách kia như yếu ớt hơn rất nhiều, như thể sắp bị hồn phi phách tán.
Tiêu Vân Chước thở dài: “Đúng là không ngoan mà.”
Tiêu Vân Chước chậm rãi bước tới gần, Quản Trân Nhi sợ đến mức vội vàng bò lùi về phía sau: “Ngươi là thứ gì…Tại sao…”
Lúc này nàng ta cảm thấy toàn thân giống như bị lửa đốt, rất đau, rất khó chịu!
“Có biết nói chuyện đàng hoàng không?” Tiêu Vân Chước thờ ơ nhìn con quỷ: “Có cần phải dạy ngươi không?”
“…” Trái tim Quản Trân Nhi đập thình thịch: “Ngươi muốn làm gì? Tiêu Vân Chước, ta là muội muội của Quý phi, nếu như ngươi làm ta bị tổn thương thì ngươi cứ chờ chết đi! Nhất định tỷ tỷ ta sẽ thay ta báo thù!”
“???” Tiêu Vân Chước có chút bất đắc dĩ: “Người cũng đã chết rồi, thân phận ngươi còn gì tôn quý nữa đâu.”
Tiêu Vân Chước lấy ra một lá bùa, một lát sau, lá bùa bốc cháy. Quản Trân Nhi nhìn ngọn lửa kia, trong phút chốc có một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, giống như thiêu đốt trong lòng, khiến nàng ta theo bản năng che ngực lại: “Đừng…đừng đốt ta…”
Nếu Tiêu Vân Chước ném lá bùa này sang, Quản Trân Nhi sẽ biến mất ngay lập tức.
“Ngươi chết như thế nào, còn nhớ không?” Nhìn người này co rúm lại không dám kêu gào nữa, Tiêu Vân Chước vứt bùa sang một bên, sau đó thản nhiên hỏi.
Quản Trân Nhi sợ hãi đến cực điểm, không biết mình đã làm sai điều gì mới có thể rơi vào kết cục như thế này.
Nàng ta hoảng sợ lắc đầu: “Ta…ta lúc đó đánh nhau với La Phi Nguyệt xong, mặt bị thương nên đứng bên hồ soi bóng…Không biết từ lúc nào mà sau lưng có một người đứng đó, đẩy ta ngã xuống hồ, ta mơ hồ…ta mơ hồ nhìn thấy giống như đó là một nữ tử…”
“Đúng! Có lẽ đúng là La Phi Nguyệt! Là nàng ta quay lại g.i.ế.t. ta!” Quản Trân Nhi lập tức nói thêm.