“Đây là trải qua cuộc sống tốt, không phải là bị bán, cũng không cần quá buồn bã." Tiêu Vân Chước thấy một câu của chính mình lại chọc cho mọi người khóc, lập tức khuyên nhủ.
"..." Nhị tỷ tỷ càng khóc dữ dội hơn.
Tiêu Vân Chước cảm thấy, mình vẫn nên ngoan ngoãn ngồi đó không nói lời nào.
Tiêu Văn Yến nhìn dáng vẻ ngượng ngùng kia của nàng, có chút hả hê.
Đại tỷ quả nhiên đắc ý không được bao lâu... Lộ ra nguyên hình rồi?
Cảm nhận được ánh mắt của tiểu đệ, đầu óc Tiêu Vân Chước khẽ động, đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay.
Nàng hắng giọng một cái, sau đó cười nói: "Ta thấy các ngươi quá buồn rồi... như này cũng không tốt, dù sao khóc nhiều hại người... Không bằng như này, cứ để đệ đệ ta dỗ cho mọi người vui vẻ một chút đi!"
"Đại tỷ!!!" Tiêu Văn Yến suýt nữa hét lên.
Dọa cho mọi người giật mình một cái.
"Ngươi xem, nhị tỷ không khóc nữ rồi, quả nhiên vẫn là ngươi lợi hại." Tiêu Vân Chước hướng về phía hắn giật giật khóe miệng, sau đó không chút do dự đẩy người ra.
Chế giễu nàng đúng không...
Tiêu Văn Yến vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì, lại thêm ấn tượng lúc trước, đến mức mọi người đối với cậu... Không quá chú ý, từ lúc cậu vào cửa, cũng không nói với cậu hai câu.
Hiện tại tất cả ánh mắt đều rơi trên người cậu, Tiêu Văn Yến vừa muốn khóc vừa muốn cười, biểu cảm cực kỳ phức tạp, nhưng cậu cũng biết một kiếp này của mình không tránh được, dứt khoát quyết định chắc chắn: "Gần đây ta nghe được rất nhiều cố sự! Vậy ta kể một chuyện cho các ngươi nghe nhé..."
Cậu hắng giọng một cái, lập tức bắt đầu biểu diễn người kể chuyện.
Đây là bí quyết mà cậu học được, mỗi lần không nhớ được những điển tịch đó, thì tóm tắt những văn tự đó thành cố sự, như vậy có thể nhớ rõ hơn chút ít, hơn nữa gần đây bằng hữu của cậu cũng nhiều, học mệt thì tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm, cho cậu biết rất nhiều kỳ văn mà ít người biết đến.
Ban đầu Tiêu Văn Yến còn khẩn trương, nhưng chỉ trong chốc lát đã trầm tĩnh lại, như vậy lại còn rất khiến người khác ưa thích.
Nhìn cậu chậm rãi nói, nhìn nụ cười đầy trên mặt cậu.
Mấy vị biểu huynh của Hoắc gia cũng đột nhiên phát hiện ra, thì ra biểu đệ này, rất thú vị.
Dáng vẻ thoải mái không rụt rè, so với lúc trước gặp, quả thực là giống như hai người khác nhau.
Cho nên đợi Tiêu Văn Yến kể xong cố sự, mấy vị biểu huynh trực tiếp kéo người ra ngoài, lúc thì hỏi việc học của cậu, lúc lại hỏi sở thích của cậu, trong lòng Tiêu Văn Yến rất lo lắng, nhưng cũng không dám khoác lác, chỉ nói thật, mình thích điêu khắc, thích kể chuyện xưa, nhưng nguyện vọng lớn nhất vẫn là muốn văn võ song toàn...
Tương lai không bị đánh.
Thật kỳ lạ, những biểu huynh đệ của Hoắc gia này vậy mà không cười cậu.
Không chỉ có như thế, bọn họ còn khen cậu, nói cố sự cậu kể rất không tệ, nếu như không bỏ công sức, chắc chắn không thể sinh động như thế.
Bọn họ còn cho cậu xem sở thích của bọn họ, cũng đều đủ loại, bọn họ nói, lúc đọc sách mệt mỏi, dù sao cũng phải tìm cách để phát tiết, chỉ cần chính đáng không tổn hại đến đức hạnh, vậy thì cho dù là cách nào cũng được.
Bọn họ biết cậu đi theo Hoắc phu tử đọc sách, chắc chắn rất mệt mỏi, còn dạy cậu giải quyết kiểu mỏi mệt kia như thế nào, làm thế nào mới có thể lợi dụng thời gian có ích, không uổng phí thời gian...
Tiêu Văn Yến ở Hoắc gia một ngày, ngoại trừ lúc dùng bữa, thì luôn ở chung với bọn họ, trong lúc vô tình, lại học được không ít bí quyết!
Luận về đọc sách, bí quyết của Hoắc gia nhiều vô cùng!
Loại cảm giác này, ở Tiêu gia cậu chưa từng có!
Trước kia cảm thấy các biểu huynh đệ Hoắc gia thanh cao, không coi ai ra gì, bây giờ suy nghĩ lại một chút...
Định kiến ban đầu của cậu về Hoắc gia là có vấn đề, cậu nghe lời của mẫu thân, cảm thấy tất cả mọi người của Hoắc gia đều xem thường bọn họ, cảm thấy những người này của Hoắc gia chỉ là quân tử giả dối trá khách khí, cho nên khi bọn họ nói chuyện khuyên nhủ cậu, cậu chỉ cảm thấy chán ghét!
Hóa ra là cậu, ếch ngồi đáy giếng!