Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ mẫu Tống gia sợ con mình lại sinh bệnh, nếu bỏ lỡ kỳ khoa khảo lần này thì lại phải chờ thêm ba năm nữa.

“Rốt cuộc thì tại sao Tam vương gia lại phải gọi con tới?” Tống phụ rất hoang mang: “Người này luôn thích chạy tới nha môn, thậm chí còn chạy tới mấy chỗ tam giáo cửu lưu nữa. Thiên gia long tử mà lại lăn lộn với mấy người chân đất kia, quả thực hoang đường! Nếu hắn dính lấy con thì cũng không phải là chuyện tốt, có cần nói chuyện với đường huynh và công chúa để nhắc nhở hắn một chút không?”

“Không cần đâu phụ thân, con đã ước định với Tam vương gia rồi, chỉ cần thỏa mãn một chuyện của hắn thì sau này hắn sẽ không quấy rầy con nữa.” Tống Thừa dứt khoát nói.

Tống phụ không hiểu ra sao.

Người nhà Tống gia vốn rất tuấn mỹ, Tống phụ chưa đến bốn mươi tuổi mà vẫn phong độ nhẹ nhàng, chòm râu trên cằm lại khiến cả người thêm khí chất văn nhã, cách nói chuyện từ tốn làm người ta liếc mắt nhìn liền cảm thấy ông ta là một người đầy bụng tài hoa, nhịn không được sinh ra mấy phần tôn kính.

Tống mẫu cũng không kém cạnh gì, mi tựa trăng rằm, khí chất đoan trang.

Hậu viện Tống gia cũng sạch sẽ, chẳng qua chỉ có hai ba thiếp thất, tuy có con vợ lẽ nhưng cũng không nhiều, không khí trong nhà xem ra cũng khá tốt.

Tống Thừa cũng rất hài lòng với tình huống nhà mình, vô cùng kính trọng phụ mẫu nên mới bởi vì mấy lời của Tiêu Vân Chước mà càng tức giận hơn.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tống mẫu cũng nhẹ nhàng hỏi, vừa nói chuyện vừa giúp hắn phủi đi khí lạnh trên người, lại sai người bưng tới một chén trà nóng.

“Nương, mấy thư đồng của con bây giờ vẫn ổn chứ?” Tống Thừa lập tức hỏi.

Tống mẫu ngẩn người, liếc mắt nhìn Tống phụ.

“Con hỏi mấy cái này làm gì? Bọn họ bây giờ đã lớn rồi, phải làm việc của mình.” Sắc mặt Tống mẫu khôi phục như thường, lập tức bình tĩnh nói: “Dân gian có câu nói, cho dù là bệ hạ cũng phải có một vài thân thích nghèo. Mấy thân thích nghèo này nếu không lui tới thì còn thành thật, còn nếu thường xuyên gặp mặt, xem trọng bọn họ vài lần thì bọn họ sẽ cảm thấy mình khác biệt, sau này chưa chắc có thể an tâm làm việc như trước…”

“Mẫu thân, cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, mấy thư đồng trước kia của con cũng khá thành thật…” Tống Thừa lập tức nói.

“Mẫu thân chỉ nói vậy thôi, không muốn con ở thời điểm mấu chốt này mà sao lãng, chẳng qua nếu con muốn gặp thì…nương sẽ sắp xếp, chờ sau khi khoa khảo xong rồi lại gọi bọn họ tới đây được không?” Tống mẫu vẫn cười hiền hòa như cũ, chờ đến lúc đó, chưa chắc nhi tử còn nhớ rõ chuyện này.

Trong lòng Tống Thừa thả lỏng.

“Không cần chờ thi xong đâu, ngày mai luôn đi, có thư đồng ở kinh thành mà, cứ gọi hai người đến đây là được, con có việc muốn dẫn bọn hắn đi ra ngoài một chuyến.” Tống Thừa vội vàng nói.

Nụ cười trên mặt Tống mẫu hơi cứng lại.

Bà ta liếc mắt nhìn Tống phụ.

Tống phụ nói ngay: “Lúc này chuyện quan trọng nhất chính là khoa khảo, chuyện có quan trọng đến đâu cũng đợi nói sau đi! Huống hồ mấy thư đồng kia của con cũng biết đọc sách chữ nghĩa, cũng đang làm việc quan trọng cả, sao có thể nói kêu tới liền tới ngay được? Cái này không phải làm khó mẫu thân con sao?”

Tống Thừa ngẫm nghĩ, nói vậy cũng đúng.

“Phụ thân, mẫu thân, con đáp đáp ứng với Tam vương gia rồi, đã hẹn sáng sớm ngày kia sẽ gặp nhau, lại lùi ngày thì không tốt lắm…” Tống Thừa có vẻ khó xử: “Trước khi cửa thành đóng cửa tối ngày mai là được, có thể kịp lịch hẹn sáng ngày kia, chờ Tam vương gia gặp được người rồi thì lập tức cho bọn họ quay về, sẽ không làm chậm trễ công việc…”

“Vì sao Tam vương gia phải gặp thư đồng của con?” Tống phụ vội vàng hỏi, sắc mặt ngưng trọng hơn mấy phần.

Tống Thừa không chú ý đến sắc mặt của phụ mẫu, chỉ bất đắc dĩ nói: “Cha cũng biết Tam vương gia chính là người thế nào mà, nghe gió tưởng mưa, gần đây…không biết nghe được tin tức ở nơi nào mà nói thư đồng nhà ta đều đã chết hết cả, liền một hai phải hỏi cho ra lẽ…”

Tống Thừa cũng không nhắc đến Tiêu Vân Chước.

Theo hắn, chuyện Tiêu Vân Chước làm mặc dù khiến người ta chán ghét nhưng dù sao cũng là một nữ tử, nếu mọi chuyện truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh cô nương người ta nên hắn không muốn ép người bước vào đường cùng, chỉ cần sau khi xong việc này Tiêu cô nương có thể xin lỗi hắn đàng hoàng, nói rằng sau này không làm như vậy nữa là được rồi!

Hắn tự nhận chính mình cũng là một quân tử đường hoàng, tính toán chi li với một nữ tử cũng không hay lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK