Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bảo ta xin lỗi sao?” Ân Nguyên Phu nghe xong, cười châm chọc thành tiếng: “Ta là ai chứ? Năm đó phụ thân ta cùng ăn cùng ngủ với bệ hạ, thậm chí còn nếm thuốc độc cho ông ta nữa! Nếu không phải như thế thì sao phụ thân ta tuổi còn trẻ mà mất mạng được? Ta đầy bụng tài học, vì để làm bạn với bệ hạ nên mới chỉ ra sức học hành mấy thứ tạp thư thi từ kia, nếu không thì ta đi theo con đường nghiên tập khoa cử, hôm nay đã lên tới thẳng mây xanh rồi! Mấy người trên triều tự cho là đúng kia có là gì chứ?”

Phụ thân hắn xuất thân thần đồng, tài học trời ban, cũng chính bởi vậy mới được chọn thì một nông gia tử vào cung để làm bạn đọc sách với bệ hạ!

Hắn cũng xuất thân thần đồng, thanh thắng vu lam, mới có thể được bệ hạ coi trọng!

Tiêu Vân Chước, nàng tính là gì chứ? Chẳng qua chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp một chút, có thể sánh bằng hắn được sao?

Ân Nguyên Phu vừa dứt lời, người truyền chỉ đã tới.

Chẳng qua chỉ là một đạo chỉ bãi quan, vừa đơn giản vừa dứt khoát, tuyên đọc rất nhanh.

“Ngự Thư Lang…Bệ hạ nói những năm nay ngài đã nhiều lần làm những việc không nên làm, về toàn cục thì không có ảnh hưởng gì cả. Chỉ là sau khi Tiêu gia cô nương trở thành công thần, ngài lại hủy hoại thanh danh của nàng cũng coi như dồn người đến chỗ chết, quả thật quá mức, bởi vậy bệ hạ bảo ngài phải tự suy ngẫm về cuộc sống của mình. Trong tương lai, nếu như ngài ổn trọng hơn, hiểu chuyện hơn một chút thì sẽ lại truyền ngài.” Người truyền chỉ mỉm cười nói.

Ân Nguyên Phu sửng sốt tại chỗ: “Ta bị bãi quan? Bệ hạ thật sự bãi chức quan của ta sao? Không thể nào!”

“Ý chỉ đã ban xuống, không thể thu hồi, Ân công tử về sau tự mình cầu phúc đi.” Người truyền chỉ nhìn dáng vẻ của đối phương, cười lạnh một tiếng rồi nhanh chóng chuẩn bị rời đi.

Ân Nguyên Phu trực tiếp từ dưới đất bò dậy: “Nhất định là các ngươi giả truyền thánh chỉ! Bệ hạ luôn luôn quý trọng ta, phong ta làm Ngự Thư Lang, thậm chí còn ban thưởng cho ta chữ “Nguyên” nữa, làm sao có thể bãi chức quan của ta được?”

Đối phương vốn chỉ đến để truyền chỉ, đột nhiên bị tạt nước bẩn, hắn cũng rất tức giận.

“Ngươi là Ngự Thư Lang, nhưng bây giờ trong cung đã có một Ngự Thư Lang khác rồi. Bệ hạ yêu thi thư, nhưng dưới gầm trời không phải chỉ có ngài là tài tử duy nhất. Bệ hạ đã gặp vị Kinh công tử kia hai lần, đàm luận thi thư cũng rất được bệ hạ yêu thích. So ra thì Kinh công tử khiêm tốn hữu lễ, hỏi gì đáp nấy, hiểu biết sâu rộng, về tài học còn xuất sắc hơn ngươi nhiều…” Nói xong, đối phương vội vàng phủi xiêm y, chỉ cảm thấy thật xui xẻo.

Nếu đã được bệ hạ yêu thích thì cần phải cư xử hiểu chuyện hơn mới có thể để lại cho mình một đường lui.

Nhưng người họ Ân này bao nhiêu năm qua hếch mũi lên trời, đã từng đắc tội bao nhiêu người?

Chẳng qua bệ hạ cũng không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, xét thấy bao năm qua Ân Nguyên Phu viết văn làm thơ hợp ý nên không thu hồi lại tòa nhà ngự tứ này.

Đương nhiên, chỉ là hiện tại không thu hồi mà thôi.

Đợi đến khi bệ hạ hoàn toàn quên mất người này, không còn niệm tình xưa nữa thì làm gì còn quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của hắn.

Hơn nữa, Ngự Thư Lang là chức quan được bệ hạ đặc biệt ban cho. Chức vụ không cao, nhưng đãi ngộ lại cực tốt!

Thỉnh thoảng hắn có thể nhận được một ít ban thưởng, mà chi tiêu ở đây cũng là do bệ hạ bỏ ra. Bây giờ hắn đã mất chức quan này, sau này muốn nuôi sống cả một phủ đệ lớn như thế chỉ có thể bán thơ của mình đi.

Nhưng việc hắn không còn được bệ hạ ưa thích sẽ sớm bị người khác biết, kể từ đó, những người điên cuồng theo đuổi thi từ của hắn làm sao còn ra giá cao để mua nữa?

Trong lòng Ân Nguyên Phu cũng rất hiểu hắn sẽ phải gánh chịu bao nhiêu thiệt hại từ sau đạo ý chỉ này.

Hắn hoàn toàn không thể tin nổi, trong lòng bệ hạ mình thế mà lại không thể sánh bằng một tiểu nữ tử!

“Phụt…” một tiếng, m.á.u tươi phun ra ngoài.

Thân thể hắn vừa mới tốt lên được một chút, nhưng lúc này lại tức giận đến mức m.á.u huyết bùng lên, ngã thẳng xuống đất.

Mấy hạ nhân xung quanh cuống quýt đưa người vào phòng.

Đức Phật quả thật có thể xua đuổi một chút âm khí, để những quỷ hồn kia cách xa hắn, nhưng đức Phật lại không thể ngăn được dã tâm và không cam lòng.

Hắn càng cao ngạo thì lại càng không thể chịu đựng nổi đả kích cỡ này. Thân thể kia ngay lập tức giống như sắp chết, ở trên giường, mạng sống hắn như ngàn cân treo sợi tóc.

Đại phu và hạ nhân lại vội vàng, cố gắng chữa trị cho hắn.

Mà lúc này, Tiêu Vân Chước cũng nhận được tin tức.

Nàng hiểu rằng, trước khi chuyện ở Tuyền Xương được tra rõ ràng thì cái mạng nhỏ này của nàng sẽ vô cùng an toàn!

Chậc, nàng cảm thấy lá gan mình lại lớn hơn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK