Khương gia mấy năm nay không quan tâm Khương Nguyên, không phải bọn họ khoan dung rộng lượng, mà là bọn họ biết Khương Nguyên thông minh biết cách tranh giành.
Sau khi thế hệ trước của Khương gia qua đời, Khương cữu cữu gần như không thể gánh nổi môn hộ. Vốn đã không phải là quan lớn gì, lại còn nuôi nhiều thê thiếp, trong nhà có không ít con cái. Nhiều người há mồm chờ đợi như vậy, dựa vào chút bổng lộc này làm sao có thể nuôi nổi?
Nói ông ta không tham công ngân, ai tin được đây?
Tùng Thúy lập tức nghe, sau khi về đến Tiêu gia liền trực tiếp sắp xếp người đi làm.
Giờ phút này, Khương thị cũng đã về nhà.
Hơn nửa năm không trở về, toàn bộ Tiêu gia lại lộ ra một loại cảm giác xa lạ.
Khương thị thở hắt ra, lần này trở về, muốn tiễn bà ta đi thì sẽ càng khó khăn hơn. Dù sao người bên ngoài đã bắt đầu suy đoán có phải bà ta bị nữ nhi ép đi hay không, nếu bà ta lại rời khỏi Tiêu gia, vậy thì càng chứng thực Tiêu Vân Chước bất hiếu!
Bà ta vì đứa nữ nhi ruột thịt này mà phải từ bỏ đứa cháu gái đã nuôi bên người nhiều năm!
Dáng vẻ khó xử và từ ái đó của bà ta, thế nhưng có rất nhiều người đều thấy được!
“Ta nghe nói bây giờ ngươi đã biết quản gia, chẳng qua bây giờ vi nương đã trở về, sự vụ trong nhà cứ để ta tiếp nhận đi, ngươi cứ an tâm... ở trong khuê phòng. Mấy ngày này, ta cũng nên chọn lựa, tìm cho ngươi một nhà chồng tốt.” Khương thị nhìn Tiêu Vân Chước, cố gắng hết sức thu liễm cảm xúc bất mãn của mình, thậm chí còn vươn tay ra, muốn chạm vào đầu Tiêu Vân Chước.
Tiêu Vân Chước lui về sau một bước tránh được.
Bà ta đụng vào khoảng không, nhưng cũng không tức giận: “Con ngoan, sao mẫu thân lại không thương con được chứ? Trước đó đều là biểu muội của con luôn nói này nói nọ trước mặt ta, bởi vậy mới khiến cho ta nhất thời hiểu lầm con, nhưng sau này, vi nương nhất định sẽ đối xử tốt với con. Con nói xem, con muốn gả cho người như thế nào?”
Tiêu Vân Chước nhìn bà ta với vẻ mặt không cảm xúc.
“Mẫu thân, chuyện của đại tỷ con... có tổ mẫu và phụ thân quản, dù bọn họ không quản được, cũng còn người Hoắc gia. Ngài…sức khỏe của ngài không tốt, sau này cứ tĩnh dưỡng ở trong viện của mình đi! Còn những chuyện khác thì không cần hỏi tới.” Tiêu Văn Yến đứng dậy, gian nan nói.
Tiêu Văn Yến vừa nói xong, nụ cười trên mặt Khương thị cứng đờ.
Bà ta quay đầu nhìn nhi tử này.
Rất nhiều ngày không gặp, đã cao lớn, cũng đen hơn trước rồi.
Lá gan lại càng lớn hơn, đã học được cách hướng về người ngoài.
“Yến nhi, trước tiên con hầu hạ vi nương nghỉ ngơi cái đã, đã rất nhiều ngày vi nương không được gặp con, rất nhớ con. Con về phòng với ta, ta phải nhìn con thật kỹ mới được…” Khương thị giống như một mẫu thân hiền từ bình thường.
Tiêu Văn Yến cũng lui về phía sau một bước: “Còn còn bài tập tiên sinh giao vẫn chưa làm xong, không thể ở cùng mẫu thân được.”
Hiện tại cậu vừa nhìn thấy mẫu thân liền nghĩ đến dáng vẻ bà ta vứt bỏ đại tỷ, từ bỏ biểu tỷ.
Trong mắt bà ta, con cái là cái gì?
Cậu cảm thấy buồn nôn, kháng cự, vừa tới gần liền toàn thân khó chịu!
“A Yến!” Giọng nói Khương thị lạnh lùng thêm vài phần.
Tiêu Văn Yến toàn thân cứng đờ, nhưng sau đó vẫn cắn răng: “Diệp quản gia! Ngươi... Ngươi mau dẫn mẫu thân ta quay về trong viện đi. Nhớ kỹ, phải bảo người người chăm sóc cho tốt, không được để mẫu thân ta chạy loạn, nhất là... Đừng để cho bà ấy chạy đến viện tử của đại tỷ ta!”
Tiêu Văn Yến biết, người hầu từ trên xuống dưới của Tiêu gia, những người có thể đổi được thì hầu như đều thay đổi.
Mẫu thân cho rằng về được đến nhà là đã tốt rồi sao? Sao có thể chứ?
Trong nhà này, tất cả đều là người của tổ mẫu và đại tỷ. Chủ tử lớn nhất trong lòng Diệp quản gia càng là phụ thân, những người lúc trước giúp đỡ mẫu thân hiện tại cũng không thể gây ra được sóng gió gì nữa.