Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuyên Tử ca tài giỏi, rất biết chăn ngựa, mỗi tháng có thể tiết kiệm được không ít tiền bạc, thỉnh thoảng còn có thể được thưởng.

Nhưng tất cả đều bị huỷ bởi vì nữ nhân xấu xa kia!

"Không sợ chết sao?" Tiêu Vân Chước nhìn nàng ta, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, bình thường cũng vô tội đơn thuần, có thể có ý đồ xấu gì? Chỉ là bị dồn đến đường cùng, không có chỗ phát tiết mà thôi.

"Quý nhân biết rồi sao?" Chiêu Nhi bình tĩnh nhìn nàng: "Ta cũng cảm thấy, ta không trốn được bao lâu nữa."

"Nếu như không có đại nương và Xuyên Tử ca, ta đã chết từ lâu rồi, chúng ta đã nói là sẽ sống nương tựa vào nhau, nhưng bây giờ chỉ còn lại có một mình ta, ngài nói ta nên sợ chết không?" Chiêu Nhi thậm chí còn không có cảm giác muốn khóc.

"Ban đầu ta cũng không dám làm." Chiêu Nhi lại bồi thêm một câu.

Nàng ta khẽ di đá vụn dưới chân, sau đó lại nói thầm: "Hôm qua ta biết nàng ta tới, nên đã len lén trốn đi nhìn, ta muốn biết người ác độc như vậy, có dáng vẻ như thế nào, ta nhất định phải nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải phỉ nhổ một lần!"

"Ta nghe thấy nàng ta nói xấu cô nương nhà khác đầy ác độc, còn trông thấy nàng ta và một quý nữ khác đánh nhau, lúc ấy ta thật sự vô cùng muốn chạy đi giúp đỡ vị quý nữ kia cùng động thủ, cũng có thể trút giận được, nhưng ta nghĩ, nếu như bị phát hiện, nàng ta chắc chắn khiến cho ta sống không bằng chết, sẽ làm giống như Xuyên Tử ca..."

"Khi đó ta sợ rồi."

"Về sau, nàng ta đi gặp riêng người khác, vị công tử kia rõ ràng cảm thấy không ổn, hùa theo an ủi vài tiếng rồi vội vàng chạy, La cô nương trước đó đã đánh nhau lại tới tát cho nàng ta mấy cái, rất là đã nghiền, ta cũng cảm thấy hả giận, ta nghĩ, thì ra thiên kim danh môn cũng không có gì hơn, làm chuyện xấu cũng sẽ bị người khác trả thù!"

"Khi đó, ta vẫn không nghĩ là sẽ động thủ."

"Nhưng sau khi La cô nương đi, nàng ta soi gương ở hồ nước..."

"Ta đã nghĩ, cả đời này, chắc là cũng chỉ có một cơ hội này để báo thù cho Xuyên Tử ca..."

"Ta nhớ tới dáng vẻ vênh váo tự đắc của nàng ta, trong lòng vô cùng khó chịu, lúc Xuyên Tử ca sắp chết bất lực cỡ nào, nàng ta thì sao chứ? Về sau nàng ta vẫn như cũ trải qua cuộc sống phú quý của chính mình..."

"Ta cứ như vậy đẩy người xuống..."

"..."

Chiêu Nhi bình tĩnh nói xong, sau đó nhìn nàng: "Ngươi muốn bắt ta có đúng hay không?"

"Ngươi bắt đi, dù sao ta chỉ là một mạng rẻ mạt, sớm nên chết rồi, trước khi chết còn có nữ nhân độc ác kia đi cùng ta, ta cũng không phụ lòng với Xuyên Tử ca và đại nương rồi!" Chiêu Nhi lại nói.

Tiêu Vân Chước nhìn dáng vẻ của người này không tim không phổi, nói không rõ là có tâm tình gì.

G.i.ế.t. người ấy à, có người quả thực nên g.i.ế.t., cách đây mấy năm nàng cũng đã một mình sinh hoạt, cũng có vài kẻ ác ôn gây sự với nàng, lúc nên động thủ g.i.ế.t. người, tuyệt đối không thể lưu tình, nếu không sẽ để lại cho mình tai hoạ vô tận, nhưng khi đó, nàng ở vùng Quan Tây, nơi này hơi hoang dã man rợ, thậm chí có vài tiểu địa phương căn bản không tuân theo luật pháp, cũng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của chính mình, cho nên, chỉ cần ứng nhân quả, nàng cũng sẽ không quá để ý đến sinh tử của người khác.

Nhưng sau khi về kinh, quy củ đã thay đổi.

Quản Trân Nhi đáng chết, Chiêu Nhi cũng không tính là hoàn toàn vô tội.

"Lúc nhận tội ngoan ngoãn một chút, phủ doãn Hoắc đại nhân cũng coi như công tư, chắc là sẽ không để ngươi chịu khổ trong đại lao đâu, mặt khác chuyện của Trịnh Xuyên Tử và mẫu thân hắn, ta cũng sẽ tố cáo với Hoắc đại nhân." Tiêu Vân Chước nghĩ một chút, lại nói: "Trịnh Đại nương cứu được tính mệnh của ngươi, là ân nhân, càng như mẫu thân, lúc lên công đường thẩm vấn, có thể nói nhiều thêm một chút những chuyện khi sống cùng mẹ con Trịnh gia."

Tội g.i.ế.t. người là không thể tha, nhưng nếu như là báo thù vì ân nhân thậm chí mẫu thân, vậy thì là hai chuyện khác nhau rồi.

Chỉ cần không chịu sự ảnh hưởng quyền thế của Quản thị, Chiêu Nhi sẽ không bị tử hình.

"Mẹ con Trịnh gia mặc dù là mã phu, nhưng lại lương thiện, Hoắc đại nhân chắc chắn sẽ rửa sạch oan khuất cho bọn họ, chỉ cần hành vi phạm tội của Quản Trân Nhi bị người khác biết, vậy thì tự có bách tính cầu tình cho ngươi, cầu xin phán quyết nhẹ chút, cho nên, ngươi đừng giống như Trịnh Xuyên Tử đi tìm chết, kiên nhẫn chờ được chứ?" Tiêu Vân Chước lại nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt nhìn đối phương vô cùng hiền hoà.

Chiêu Nhi mê man nhìn nàng, giống như không hiểu vì sao thiên kim tiểu thư này lại giúp nàng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK