Thân thể nhị ca quả thật không thể sống lâu, mà Oanh cầm sư cũng yếu ớt như một ngọn đèn cạn dầu, song dù vậy, nàng cũng không thể nào đưa mạng của bọn họ vào tay vị Cổ thần y này.
Người này đi theo bên cạnh Lăng Tây Vương không biết đã làm bao nhiêu chuyện ác. Thậm chí hiện nay đã đến kinh thành, trong khoảng thời gian ngắn, phàm là chuyện có liên quan tới Tịch Chiếu quận chúa, cũng đều có Cổ thần y này giúp đỡ. Muốn kiếm được chỗ tốt từ trong tay đám người này?
Nàng còn chưa muốn c.h.ế.t sớm.
Hơn nữa, trong tay nhị ca còn có một loại thuốc viên dưỡng sinh kéo dài sinh mệnh, dùng hằng ngày. Thân thể kia nhìn rất yếu ớt, dường như có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, nhưng trên thực tế thì còn chưa tới lúc dầu hết đèn tắt.
Nàng cầu chính là trường thọ, nhưng hiện nay sở cầu của nhị ca không phải là tuổi thọ nữa.
Hồi lâu trước đó, nàng nhờ Hồ chưởng quỹ của phường vải Cao Thăng tìm kiếm danh y giúp nàng, chữa bệnh cho Oanh cầm sư. Mặc dù đại phu tìm được không lợi hại như Cổ thần y nhưng cố gắng hết sức làm chuyện trong khả năng cũng được rồi.
“Tiêu đại sư, đợi khi quan phủ bắt được loại ác nhân này, đại hình hầu hạ, còn sợ ông ta không phun ra viên thuốc nữa sao?” Bên cạnh còn có quỷ hồn tiến đến hung hăng nói.
“Người bên cạnh Tịch Chiếu quận chúa mà lại chủ động tặng đồ tốt, ai mà dám dùng?” Tiêu Vân Chước trả lời: “Thần y danh chấn thiên hạ như thế, không biết võ công nhưng vẫn có thể trốn được lâu như vậy, cho dù không có ta giúp đỡ, muốn trốn khỏi kinh thành cũng không phải việc khó. Nhưng ông ta cố tình tìm tới ta, rốt cuộc muốn cứu mạng ông ta hay là muốn lấy cái mạng của ta cũng khó mà nói được.”
Tùng Thúy nghe xong, biến sắc: “Đúng vậy đại tiểu thư, nếu ông ta muốn sống, vì sao không dùng mấy thứ này dụ dỗ người của nha môn, những người kia làm việc dễ dàng hơn ngài nhiều.”
Tiêu Vân Chước nhìn nàng ấy với ánh mắt tán thưởng.
“Gần đây người muốn tới g.i.ế.c ta cũng không ít, ai có thể bảo đảm Cổ thần y không phải là một trong số đó chứ? Người như vậy nguy hiểm hơn nhiều so với sát thủ khác, độc mà Tịch Chiếu quận chúa sử dụng đều từ tay ông ta mà ra. Nếu ta và ngươi tới gần ông ta, cho dù có chút võ công hộ thân cũng khó đảm bảo sẽ không bị độc vật tính kế.” Tiêu Vân Chước nói xong, lại đổi giọng bổ sung thêm: “Cho dù ông ta thật sự chỉ cầu ta hỗ trợ cứu người, ta cũng không thể giao dịch với ông ta được.”
Đừng nói là vài viên thuốc, cho dù khiến nàng trường sinh bất lão, nàng cũng không thể đáp ứng.
Cổ thần y này đã hại không ít người, tương lai sống càng lâu, có lẽ sẽ có càng nhiều người vì ông ta mà chết.
Nếu người này được cứu từ trong tay nàng, nhân quả này cũng sẽ chia cho nàng một phần, cho nên đừng nói là ông ta dùng tính mạng của nhị ca và Oanh Như ra để dụ dỗ, cho dù có hạ độc c.h.ế.t cả nhà Tiêu gia thì nàng vẫn không có khả năng ra tay.
Nàng làm việc không phụ lương tâm của mình là tốt rồi.
Người có thể giúp, chuyện có thể giúp, nàng sẽ không do dự, nhưng khi không nên ra tay, nàng cũng có thể ổn định được.
“Chỉ đáng tiếc, vừa nghĩ tới thân thể của Nhị công tử và Oanh cầm sư...” Tùng Thúy tiếc hận một tiếng: “Hay cho một thần y, thật không biết vì sao lại nghĩ quẩn trong lòng, nhất định phải làm bạn với kẻ xấu xa như vậy.”
“Thân bất do kỷ, nước chảy bèo trôi đều là cái cớ, người có thể làm nhiều chuyện ác như vậy, hẳn là bản thân đã ác sẵn rồi.” Tiêu Vân Chước cũng thuận miệng nói một tiếng.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Vân Chước vẫn làm chuyện của mình như cũ.
Quả nhiên đúng như lời trên thư, không bao lâu sau Cổ thần y cũng bị bắt.
Đương nhiên, đối với Cổ thần y, thái độ của rất nhiều người đối với ông ta đều cực kỳ phức tạp, bởi vì người này y thuật cực cao. Lúc ở Lăng Tây, cũng có không ít người mời ông ta giúp đỡ chữa bệnh, ông ta trị liệu rất nhiều tạp chứng nghi nan, rất có danh vọng.
Thần y như thế mà c.h.ế.t đi, quả thật đáng tiếc.