Hôm nay người Khâu gia này dám tới cửa đưa ra một yêu cầu vô liêm sỉ như thế, nguyên nhân chỉ có một! Không phải xem thường nữ nhi của ông ấy, mà chính là xem thường ông ấy!
Cho rằng Tiêu Trấn Quan là người ích kỷ, ước gì đuổi nữ nhi ra khỏi cửa sớm một chút!
Suy nghĩ đến mức này còn khó nghe hơn là chỉ mũi ông ấy mắng to!
"Các ngươi nói xong rồi hả?" Tiêu Trấn Quan giận dữ, ngược lại càng có thể khống chế tâm tình của mình: "Chỉ là động chút quyền cước, đã muốn Tiêu gia ta bồi thường một đứa con gái? Khâu đại nhân không khỏi cũng quá coi trọng bản thân rồi! Khâu gia các ngươi muốn ta gả nhi nữ cho, cũng được! Nếu như lệnh lang vô duyên vô cớ bị nữ nhi của ta đánh chết, vậy ta đây sẽ đưa nữ nhi đến đó để tang nhi tử ngươi!"
"Ngươi không đồng ý!?" Khâu phụ chấn kinh lại tức giận: "Hôm nay là chúng ta lui một bước..."
Khâu phụ còn chưa dứt lời, quản gia đột nhiên vội vã từ bên ngoài đi đến.
Khâu phụ đành phải nuốt lời chưa nói xong xuống.
"Lão gia, quản gia của Tề gia đưa tới rất nhiều đồ, muốn tới thưa chuyện..."
Tiêu Trấn Quan không rõ ràng cho lắm, nhưng chuyện này vốn dĩ là liên quan đến Tề gia, cho nên cũng dứt khoát bảo quản gia đưa người vào.
Quản gia Tề gia vừa vào cửa, sau khi nhìn thấy người Khâu gia, cũng lộ ra mấy phần khinh thường, chỉ là đối với Tiêu Trấn Quan, lập tức cung kính khách khí nói: "Tiểu nhân phụng mệnh gia chủ, tới để thực hiện cam kết."
Phu thê Khâu gia đột nhiên có chút đứng ngồi không yên.
"Cam kết gì?" Tiêu Trấn Quan không hiểu.
"Tiểu thư nhà ta và Tiêu đại cô nương từng đặt cược, cược..." Quản gia nhà Tề gia nhìn người Khâu gia một chút, sau đó tiếp tục nói: "Cược công tử Khâu gia trước khi thành hôn đã có con, cố ý lừa gạt để thành thân, tiền đặt cược chính là đồ cưới của tiểu thư nhà ta, lúc ấy mặc dù Tiêu đại cô nương chưa đồng ý rằng sẽ nhận những vật này, nhưng lão gia phu nhân nhà ta sau khi biết chuyện, cảm thấy vẫn phải đa tạ Tiêu cô nương trợ giúp, tránh cho cô nương nhà ta rơi vào hố lửa..."
"Chúng ta đã từ hôn rồi, Tề gia nhà các ngươi cũng quá... Quá đáng! Nào có đạo lý đưa đồ cưới cho người ngoài!? Còn tuyên truyền sai lầm của nhà ta như vậy... Nếu như không phải đại tiểu thư Tề gia các ngươi ghen tị, nhi tử ta sẽ giấu diếm sao? Chỉ một đứa bé cũng không dung được, quả thực là ác độc!" Khâu phu nhân nhịn không được, chỉ quản gia của Tề gia mắng.
Sắc mặt Tiêu Trấn Quan đã tốt hơn nhiều.
Tề gia tới đúng lúc!
Ông ấy vốn dĩ không hiểu ra sao, không biết nội tình, nhưng bây giờ nghe những lời này, còn có cái gì mà không hiểu?
Vốn dĩ là nữ nhi của ông ấy có lòng tốt giúp đứa nhỏ nhà Tề gia thoát khỏi biển khổ, ngược lại gặp Khâu gia oán hận mà thôi!
Còn muốn báo quan?!
Chỉ là phô trương thanh thế, cố ý lừa ông ấy!
"Lão gia phu nhân nhà ta nói, tiểu thư là máu thịt đầu tim bọn họ, lúc trước nếu như không phải là bởi vì tổ tông thân thiết, đại tiểu thư lại cảm thấy công tử nhà các ngươi coi như ôn hoà hiền hậu thì cũng sẽ không đồng ý hôn sự này! Bây giờ hôn sự không thành, xui xẻo, nhưng chỉ là hỉ sự này, dù sao cũng tốt hơn là ném những năm cuối đời của tiểu thư vào! Chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống đốt pháo ăn mừng một phen!" Quản gia nói vô cùng sung sướng.
"Tiêu tướng quân, lão gia phu nhân nhà chúng ta cũng vô cùng áy náy, cảm thấy đã gây thêm phiền phức cho nhà ngài, những thứ bên ngoài kia, là lễ vật cảm tạ cũng là lễ vật xin lỗi, gia chủ lại nói, cô nương hai nhà bằng tuổi nhau, sau này nếu như thường tới lui, Tiêu đại cô nương mà đến Tề gia, nhà ta chắc chắn sẽ tiếp đón nồng nhiệt." Quản gia nói vô cùng thật lòng.