Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái độ của Hoắc Kiệt kiên quyết, khiến Tiêu Vân Chước cực kỳ thất vọng.

Nhưng dưa hái xanh thì không ngọt, hắn không muốn thì thôi, nhị ca này của nàng... quả thực không quá chân thành, cũng có thể hiểu được.

Chỉ là trong lòng nàng lại có mấy phần mất mát, nàng biết rõ tầm quan trọng của bằng hữu, nhị ca nếu như ngay cả người để thổ lộ tâm tình cũng không có, vậy hắn gặp chuyện, sẽ dễ dàng một mình suy nghĩ lung tung, nghĩ nhiều, thì cũng dễ đi chệch đường.

Tiêu Vân Chước nghĩ đến nhị ca, lại đột nhiên nhớ ra đã rất lâu rồi hắn không về nhà.

Lục lão tướng quân kia, cũng không biết là đưa người đến nơi nào...

Nếu không phải quẻ tượng không có vấn đề, nàng cũng phải nghi ngờ Lục lão tướng quân lén lút đưa người đi làm thịt.

Tiêu Vân Chước trầm tư.

Mà lúc này, lại phát hiện học sinh bị Biện Ngạn Tài trộm ngọc bội kia, cũng đã đi ra khỏi nha môn, khoảng cách không quá xa, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng.

Kỳ quái.

Tiêu Vân Chước nhìn sang, bình tĩnh tự nhiên gật nhẹ đầu coi như chào hỏi, nhưng ai biết người này như thể nhận được lời gợi ý, vội vàng đi tới, chắp tay nói với nàng: "Tiêu cô nương! Không... Tiêu đại sư, xin hỏi, trước đó lúc ngươi đến thư viện của chúng ta gặp Biện huynh, có phải đã nhìn ra hắn ta là người không tốt rồi đúng không?"

Biểu cảm của Hoắc Kiệt hơi mất khống chế.

Thái độ của vị học sinh này rất quen.

Ánh mắt kia, giống như thê tử của hắn, vậy mà đều tràn đầy sùng bái.

Không phải chỉ là... bắt được một học sinh g.i.ế.c cha thôi sao? Mặc dù là có chút lợi hại, nhưng cũng không trở thành thỉnh giáo hèn mọn như thế chứ?

"Chỉ là được người nhờ đi tìm mà thôi, lúc ấy hắn ta còn chưa thuê sát thủ g.i.ế.c người, làm sao ta có thể nhìn ra được?" Tiêu Vân Chước khách khí trả lời một tiếng, tin số mệnh không sai, nhưng nàng sợ có vài người quá tin vào số mệnh, mặc cho cái gọi là số mệnh kéo đi, vậy thì người kia sinh ra không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

"Tại hạ hiểu rồi, thiên cơ không thể tiết lộ..." Người này nhếch miệng khẽ cười.

"..." Khóe miệng Tiêu Vân Chước khẽ giật một cái, nhất thời có chút yên lặng, yên tĩnh trong chốc lát, phát hiện người này vẫn đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng, lúc này cũng hơi mất tự nhiên rồi.

Nàng động não suy nghĩ một chút, biết rằng có giải thích cũng vô ích.

Thế là, nàng lại nỗ lực ra vẻ thản nhiên, cười nói: "Mệnh số mặc dù do trời định, nhưng sức người cũng có thể thắng thiên, cho nên thiên cơ mới không thể tiết lộ, để tránh huỷ mất tâm tình của con người, hại cả đời người."

"Cũng phải." Đối phương lập tức nhẹ gật đầu.

Nhưng đối phương vẫn không rời đi.

Tiêu Vân Chước còn là lần đầu gặp được người như này, đối phương lại không có ác ý, nàng cũng không tiện trực tiếp đuổi người, nghĩ một chút, lại nói: "Đệ đệ nhà ta bây giờ đi theo Hoắc phu tử đọc sách, sau này cũng sẽ thường xuyên ở thư viện, vậy cũng coi như là một nửa đồng môn với công tử, nếu như sau này đệ đệ nhà ta có thỉnh giáo công tử, mong rằng công tử chỉ giáo nhiều hơn, ta ở đây cảm ơn trước..."

Tiêu Vân Chước nói như này, ánh mắt đối phương sáng lên.

Tiêu đại sư là nữ tử, hắn cũng không tiện cứ quấn lấy đối phương hỏi này hỏi kia, nhưng Tiêu đại sư còn có đệ đệ nữa.

Hơn nữa đệ đệ này ở ngay trong thư viện, gần trong gang tấc, về sau nếu có chuyện tò mò, hỏi đệ đệ nàng, chẳng phải là càng thêm thuận tiện sao?

"Đệ đệ của Tiêu đại sư có thể làm học sinh của Hoắc phu tử, dĩ nhiên là có chỗ hơn người! Đại sư yên tâm, về sau tại hạ chắc chắn sẽ đến tìm hắn lĩnh giáo nhiều hơn!" Nói xong, người này mới chịu rời đi.

Đi tìm Tiêu Tam công tử!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK