Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Văn Việt chấn động, đồng tử hơi co lại, tay nắm cây nạng cũng siết chặt hơn mấy phần.

Núi Vạn Cốt?

Mặc dù hắn đã đoán ra năm đó mẫu thân ném muội muội đi, nhưng... chỉ cho là ném đi xa xa, để cho người về không được thôi, căn bản không nghĩ tới lại muốn muội muội đi chết.

Tất cả trào phúng trong nháy mắt không nói nên lời, trong lòng như rắn cắn kiến đốt.

Mẫu thân của hắn, sao lại độc ác như vậy.

Đối với mấy huynh muội bọn họ, đều vậy.

Tiêu Văn Việt yên tĩnh trở lại, không tiếp tục nói thêm nữa, khuôn mặt gầy trơ xương phủ lên một bóng mờ, bước chậm đi qua từng nhà lao, những người đang bị nhốt trong đây, không phải tội ác tày trời, thì lại càng giống như hắn.

Một lát sau, nha dịch dẫn theo hai người đến nơi.

"Ngô Tam ở ngay trong nhà lao này, dường như gã ta bị kinh hãi gì đó, nói chuyện lung tung, luôn nói... Tiêu cô nương muốn hại gã ta, thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến Cần Nương, đại nhân đã thẩm vấn mấy lần, từ đôi câu vài lời, gần như cũng có thể xác định được năm đó gã ta phạm hung án, loại án này sẽ không kéo dài quá lâu, rất nhanh đã có thể kết án." Nha dịch cung kính giải thích.

Nha dịch nói xong, đi tới chỗ ngục tốt đập hai lần vào cửa nhà lao, gọi người bên trong: "Ngô Tam! Có người tới thăm, thành thật một chút!"

Ngô Tam tóc tai bù xù, đầu đầy rơm rạ, hoảng hốt nhìn về phía Tiêu Vân Chước.

"Quỷ! Quỷ!" Ngô Tam đột nhiên kêu to: "Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây."

Tiêu Vân Chước mím môi một cái, chột dạ liếc nhìn Tiêu Văn Việt một cái.

Ngô Tam bị Cần Nương dây dưa, trên người vốn dĩ đã dính âm khí, sau khi vào trong lao ngục, hoang mang bất định, thần hồn bất ổn, cho nên hiện tại chắc là có thể mơ hồ cảm giác được các quỷ hồn âm khí xung quanh nàng...

Trong lao này có quá nhiều người chết, những người này rất nhiều người đều là tội ác tày trời thậm chí còn không cam lòng, như thế sẽ không thể thuận lợi luân hồi, bị vây ở đây không có cách nào rời đi, những quỷ hồn này biết chút tiêu tán, hóa thành âm khí, nhưng có vài người mới chết, hoặc là chấp niệm tương đối sâu, tạm thời sẽ còn giữ trạng thái quỷ hồn, bay tới bay lui.

"Bình thường gã ta cứ điên điên khùng khùng, nói Cần Nương tới đòi mạng gã ta, nhưng trước đó lúc nhìn thấy chúng ta còn có chút thần trí..." Nha dịch thật sự kinh ngạc.

Nghe nói sở dĩ Ngô Tam này bị bắt, là bởi vì gặp cô nương Tiêu gia, nhất định phải đập chết người ta.

Ngô Tam nói quỷ hồn Cần Nương này, sẽ không phải ở trên người Tiêu cô nương chứ?

Nghĩ như vậy, nha dịch rùng mình một cái, khẽ lắc đầu.

Tiêu Vân Chước không đưa Cần Nương tới, sợ nàng ta đến đây, oán khí sẽ càng nặng.

Giờ phút này nhìn Ngô Tam, nàng bình tĩnh chân thành nói: "Ngươi cần phải nhận hết những chuyện không sạch sẽ mà mình làm kia thật nhanh, nếu không Cần Nương không chịu đi, bản thân ngươi cũng sẽ phải chịu rất nhiều tra tấn mới có thể chết, thảm biết bao nhiêu chứ? Đúng không?"

"..." Tiêu Văn Việt nhíu mày lại.

"..." Nha dịch cảm thấy trên người hình như đã hơi lạnh một chút.

Tiêu Vân Chước cảm thấy bùa của mình cũng không cần thiết dùng trên người Ngô Tam, người này thần trí tan rã, căn bản không chống đỡ được bao lâu nữa, quỷ hồn Cần Nương của nàng rất nhanh sẽ có thể giải thoát!

Nghĩ như thế, khóe miệng Tiêu Vân Chước nhịn không được lộ ra nụ cười mang theo mấy phần xán lạn.

Nhưng nụ cười này, khiến toàn thân Ngô Tam hoảng sợ, giống như dã thú nóng nảy: "Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Ta không muốn ở đây, các ngươi không thấy được sao? Nàng muốn hại ta..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK