Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phụ thân không yên tâm à? Cứ giao cho con là được, vừa lúc…con có thứ này muốn tặng cho tiểu đệ.” Tiêu Vân Chước lập tức nói.

Tiểu đệ khỏe, cha vui vẻ, đại ca cũng vui, chỉ cần bọn họ vui thì nàng cũng có thể đốc thúc cho bọn họ tiến bộ, đây là quan hệ nhân quả… Tóm lại, chính mình cũng phải nỗ lực một chút mới có thể yên tâm hưởng thụ thành quả của phụ huynh mình.

Tiêu Trấn Quan vừa nghe, vô cùng kinh ngạc: “Con muốn chăm sóc cho Yến nhi à?”

Chuyện này cũng thật lạ.

Trước đó khi hai nhi tử quỳ ở trong từ đường, quỳ đến ngất xỉu mà cũng không thấy nha đầu này hỏi han một lần, hiện tại thế mà lại đột nhiên bắt đầu chủ động quan tâm.

“Đúng vậy, không phải là phụ thân muốn đi ra ngoài sao? Con nghe nói nó đang làm loạn đòi tuyệt thực, nếu lỡ như thật sự chết đói, cha ở bên ngoài nghe được tin tức này chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Chuyện này không thể được, nên con sẽ nỗ lực để cho nó ăn no một chút.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.

Đột nhiên Tiêu Trấn Quan cảm thấy nữ nhi mình đã trưởng thành rồi.

So với lúc mới trở về nhà đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.

“Được, con là thân tỷ tỷ của Yến nhi, giao nó cho con, vi phụ còn gì mà không yên tâm nữa chứ? Tỷ đệ các con quả thật cũng nên bồi dưỡng tình cảm một chút, không thể cứ giống như người xa lạ vậy được. Nhưng mà con cũng đừng quá nhường nhịn nó, lúc cần đánh thì cứ việc động thủ!” Tiêu Trấn Quan toàn thân thoải mái, hận không thể cười to mấy tiếng.

Gia đình hòa thuận, con cái thân thiết, đây là điều mà ông ấy muốn nhìn thấy nhất!

Hiện giờ Khương thị…ông ấy không còn hy vọng gì nữa, chỉ hy vọng con cái mình có thể thay đổi!

“Phụ thân đồng ý là tốt rồi.” Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Vân Chước hơi lóe lên, khóe miệng nở nụ cười không rõ ý vị!

Được phụ thân cho phép, Tiêu Vân Chước liền cảm thấy đúng lý hợp tình hơn rất nhiều.

Trước tiên nàng quay về viện của mình, kể lại chuyện Ngô Tam bị phán xử tử. Mà Cần Nương ngày ngày được nàng siêu độ, hồn phách cũng không còn quá nhiều oán khí nữa, sau khi biết được kết quả này liền thành thật đi xuống dưới báo danh.

Mà quỷ chết đói tận mắt nhìn thấy một màn này, toàn thân run rẩy.

Vị này…thật sự là cao nhân.

Bà ta đã từng gặp rất nhiều quỷ hồn ở kinh thành, cũng biết rằng Cần Nương trước kia chính là một oán quỷ. Hiện tại hồn phách nhỏ bé này đã được thanh tẩy! Hơn nữa, bảo nàng ta cút, nàng ta liền cút ngay!

Chỉ nhẹ nhàng vậy thôi là đã có thể giải quyết được một oán quỷ, vậy thì đối mặt với một con quỷ chết đói chỉ biết ăn như bà ta…Nếu đại sư muốn tiêu diệt bà ta há chẳng phải chỉ cần nhấc tay thôi sao?

Quỷ chết đói quyết định nhất định phải kẹp chặt cái đuôi làm quỷ, cẩn thận một chút.

Trời dần về tối, Tiêu Vân Chước liền nghe nói tiểu đệ lại đang ngồi xổm ở cổng khóc lóc.

Viện tử của nàng ở xa nên trước đó nàng không biết rõ chuyện này lắm, bây giờ sau khi chú ý tới, Tiêu Vân Chước lập tức dẫn theo Tùng Thúy đi xem sao.

Khi đến viện tử của Tiêu Văn Yến, quả nhiên thấy cậu đang lăn lộn trên mặt đất.

Chẳng qua, trên người mặc rất dày, lăn lộn như vậy… nhất định không bị gì hết. Đông lạnh cũng không, bị thương cũng càng không!

Người thì quả thật so với lúc trước có gầy đi một chút, đáy mắt thâm đen, giọng cũng khàn khàn, hạ nhân vây xung quanh dỗ dành, cậu vừa khóc vừa gào toáng lên, trong miệng cứ ồn ào đòi mẫu thân, đòi “A Nguyên tỷ tỷ”…

Tiêu Vân Chước bước tới.

Từ trên cao nhìn xuống, nghiêm túc cẩn thận quan sát cái khuôn mặt không ra gì kia.

Tiêu Văn Yến lăn lộn một vòng, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt, một lát sau mới mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt mà mình ghét nhất.

Tiếng khóc đột nhiên dừng lại.

“Mẫu thân ngươi chết rồi à, hay là A Nguyên tỷ tỷ của ngươi chết rồi? Ngươi khóc cũng thương tâm thật đấy.” Tiêu Vân Chước độc miệng nói: “Ngươi có muốn đến nhà Khương gia khóc không? Nếu không thì Khương Nguyên không nghe thấy đâu, làm sao mà biết có người đệ đệ như ngươi còn đang nhớ mình?”

“…” Nước mũi chảy ra từ mũi Tiêu Văn Yến.

Cậu lập tức đưa tay lên lau, sau đó tức giận ngồi dậy: “Ngươi tới làm gì! Tới để chê cười ta sao?”

“Đúng vậy!” Tiêu Vân Chước gật đầu: “Nhìn rất buồn cười, giống như một con cá chạch đang lăn lộn trên mặt đất, vừa bẩn thỉu lại vừa khó chơi.”

Hỏi thì cứ hỏi đi, nhất định nàng sẽ đúng sự thật mà trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK