Duy chỉ có hắn...
Thể chất không được, tập võ thì khỏi phải suy nghĩ.
Tuổi tác của hắn, cũng có thể đọc sách, nhưng nếu thật sự bảo hắn vào trường thi, suy tính không phải hắn có thể thi được hay không, mà chính là hắn có thể còn sống mà leo ra hay không...
Một thân thể tàn phế, sao có thể so sánh với đại ca?
Nếu như Tiêu Vân Chước thật sự là nha đầu điên đầu óc có chút vấn đề, hai huynh muội bọn họ ngược lại là đồng bệnh tương liên, tình cảm dù sao cũng sẽ nhiều hơn so với đại ca cao cao tại thượng kia.
Nhưng nàng...
Đột nhiên thật không hiểu nổi, kỳ quái, đột nhiên thay đổi!
Nhưng cũng phải, có thể viết ra được chữ như thế, tài học sao có thể kém được? Là hắn tự cho là đúng, cho là người bên ngoài nên ngây ngô vô tri như hắn.
Tiêu Văn Việt không phải không hiểu chuyện, hắn hiểu rất nhiều.
Phụ thân và đại ca đã nói, hắn hiểu ý hơn so với ai khác, chỉ là lúc trước hắn chưa bao giờ đặt vinh nhục của gia môn vào trong lòng.
Hắn nghĩ, với thân thể của hắn, có thể sống quá 40 đã coi như hắn mạng lớn rồi, có lẽ đợi khi hắn chết, phụ mẫu còn, vậy đời này của hắn đều chịu sự quản lý của mẫu thân, nếu như thế, vậy thì không cần kiêng kỵ, cứ luôn sống là chính mình vui vẻ là được, người khác sống chết ra sao không cần để ý.
Ánh mắt người ngoài nhìn hắn, cho dù là ghét bỏ, hắn cũng không quan tâm.
Duy chỉ có cô muội muội này là không được.
Nàng còn là do hắn nuôi sống, có tư cách gì mà ghét bỏ hắn...
Lúc trước thì nghĩ như vậy, nhưng bây giờ... suy nghĩ của hắn cũng không thay đổi, dù sao cũng nên để cho nàng biết, đã là huynh trưởng thì là cả đời là huynh trưởng, phải tôn kính!
Cho nên... Hiện tại hắn phải làm chút chuyện khác với lúc trước, phải thử xem.
Mã lão quản gia kinh ngạc không thua gì vừa mới trải qua một trận động đất lớn! Ông ấy thật sự không nghĩ tới, bộ xương già như mình cũng có một ngày còn có thể nhìn thấy nhị thiếu gia thay đổi.
"Vậy... Lão nô đi đưa tự thiếp, nhưng nhị thiếu gia, thân thể ngài không tốt, cũng không cần vội làm trong chốc lát!" Mã lão quản gia vội vàng nói.
"Rất gấp." Tiêu Văn Việt nửa chết nửa sống nói.
Hắn vừa vội vừa tức, không ai có thể hiểu được!
Chờ đại ca về nhà, chờ hắn biết muội muội đầy bụng tài học, đến lúc đó chắc chắn sẽ lôi kéo Tiêu Vân Chước nói chuyện trời đất, tình cảm huynh muội dĩ nhiên cũng sẽ nâng cao hơn một bước, đến lúc đó nào còn có chỗ của hắn!?
"Vậy… Đợi Lục gia kia nhận thiếp mời, lão nô đi cùng với ngài!" Mã lão quản gia có chút bận tâm.
Tên tuổi nhị thiếu gia không biết cầu tiến vẫn rất vang dội, Lục gia lão tướng quân chưa chắc có thể để ý đến hắn, khả năng giúp hắn cực kỳ nhỏ.
"Ừm." Tiêu Văn Việt không từ chối.
Lão quản gia lập tức tự mình đi xử lý.
Chỉ là thiếp mời đưa đến Lục gia, rất nhanh đã bị trả về, Lục gia quản sự nói lão tướng quân không rảnh.
Lục lão tướng quân chỉ có một mạch hậu nhân cháu ngoại, nhưng đệ tử rất nhiều, bây giờ trong kinh những tướng quân trẻ tuổi được lợi rất nhiều, có nhiều người đều nhận được sự dạy bảo của ông ấy, lại thêm bệ hạ vô cùng tôn trọng, cho nên Lục gia này thật sự không phải ai cũng có thể tiến vào.
Tiêu Văn Việt cũng không cảm thấy bất ngờ: "Lại đưa tới nữa là được."
Đưa thiếp cầu kiến, đây là biện pháp nghiêm chỉnh, hắn còn có cách không đứng đắn, nhưng không thể tuỳ tiện dùng, ít nhất cũng phải đợi thiếp mời này đưa đi tầm mười ngày nhưng không có câu trả lời, mới dùng, mới bày tỏ ra được sự chân thành, đến lúc đó mức độ bị khinh thường cũng sẽ nhỏ hơn một chút.
Trong lúc Tiêu Văn Việt vừa dưỡng bệnh vừa chờ đợi Lục gia đáp lại, cũng có người bất ngờ tới tìm Tiêu Vân Chước ra ngoài.
Người tới là nha hoàn thiếp thân của La Phi Nguyệt.
Nha hoàn này vội vàng vào cửa, sau khi gặp Tiêu Vân Chước, không nói hai lời quỳ xuống mặt đất.
"Tiêu cô nương! Trước đó ngài đã nói, nếu như cô nương nhà ta gặp phiền phức, thì tới tìm ngài hỗ trợ!" Nha hoàn vẻ mặt khẩn trương: "Hiện tại cô nương gặp phải chuyện lớn không hay rồi! Xin ngài đến nhìn xem, xem có cách giải cứu không!"