Đã chết rồi mà còn muốn kéo người khác xuống nước.
Quản Trân Nhi nghẹn họng, trong lòng phẫn nộ nhưng cũng không dám lộ ra ngoài.
Tiểu thư Tiêu gia này thật sự quá tà dị giống như người ta nói!
Chắc hẳn trước đó chính là dựa vào bản lĩnh có thể nhìn thấy quỷ này để tìm được La Phi Diên. Chỉ là không ngờ rằng người này lại có lá bùa lợi hại như vậy, nàng ta có muốn tới gần cũng không được!
Tiêu Vân Chước nhìn tướng mạo nàng ta liền biết, người này bình thường cũng rất ngoan tuyệt, đối xử với người khác cũng không hiền lành gì.
Tuy rằng La Phi Nguyệt có chút ỷ vào thân phận của mình mà tùy hứng một chút, nhưng tâm địa không xấu, là người dám làm dám chịu, thậm chí còn có mấy phần nghĩa khí. Nhưng Quản Trân Nhi thì lại khác, người này vì tình mà cố chấp, tình tình vừa bướng bỉnh vừa ngoan độc.
“Trong tay ngươi có dính mạng người.” Tiêu Vân Chước bình tĩnh nhìn nàng ta: “Hết thảy đều có nhân quả, ngươi bị như vậy là xứng đáng.”
“Mạng người?! Không có! Ta chưa hề g.i.ế.t. ai cả, ngươi vu oan cho ta!” Quản Trân Nhi lập tức phản bác, lại bắt gặp ánh mắt của Tiêu Vân Chước, nàng ta rụt cổ lại, giọng nhỏ hơn: “Ta biết, ngươi có quan hệ tốt với La Phi Nguyệt, đương nhiên ngươi cho rằng ta là người ác độc không phải là người tốt, nhưng ta là nạn nhân mà? Hiện tại người chết là ta, tại sao ngươi lại nói ta đáng bị như vậy được?”
“Tốt xấu gì ta cũng là tiểu thư nhà quan, cho dù thỉnh thoảng tính tình có nóng nảy một chút thì sao có thể đến mức g.i.ế.t. người được…Ta cũng không ngốc, vì những tiện nhân kia mà hủy hoại tiền đồ của mình cũng không đáng.” Quản Trân Nhi lại nói.
Thái độ nàng ta không giống như đang nói dối.
Nhưng Tiêu Vân Chước lại tin vào phán đoán của mình hơn.
“Như vậy là ngươi đã quên mất chuyện mình đã từng hại chết người khác, cẩn thận nghĩ kỹ lại đi.” Tiêu Vân Chước nhẹ nhàng nói.
Quản Trân Nhi không thể nhớ nổi.
“Ta thường xuyên đi tới trại ngựa này, ta chỉ không tốt với La Phi Nguyệt mà thôi, còn với những người khác thì ta cũng rất hòa khí mà…Cho dù là mấy hạ nhân trong trại ngựa này ta cũng đối xử tốt, tuyệt đối chưa từng g.i.ế.t. ai cả.” Quản Trân Nhi vô cùng chắc chắn.
Tiêu Vân Chước nhìn nàng ta chằm chằm.
“Chấp mê bất ngộ.” Tiêu Vân Chước khẽ cau mày: “Ngươi chưa bao giờ ngẫm lại về cuộc đời của mình, thậm chí còn chưa từng để tâm đến mấy chuyện xấu mà mình đã từng làm đúng không?”
Trong mắt nàng ta tràn đầy nghi hoặc, không nghĩ ra được cái gì.
Tiêu Vân Chước nhìn về phía Lục biểu thúc cách đó không xa rồi vội vàng đi tới trước mặt ông ấy: “Biểu thúc, nha hoàn bên người Quản Trân Nhi có ở đây không? Cháu có mấy việc muốn hỏi bọn họ.”
Quả nhiên! Ánh mắt Hoắc Tuân nhìn nàng nghiêm túc hơn.
Vì sao nha đầu này lại cảm thấy hứng thú với mấy vụ án như vậy chứ, muốn làm quan à?
“Trước khi phụ thân cháu đi đã đến gặp riêng ta một lần, tính tình phụ thân cháu vừa cứng nhắc lại còn sĩ diện, không bao giờ chịu cúi đầu trước mặt huynh đệ thân thích gì đâu, nhưng lúc ấy lại cầu ta phải quan tâm đến cháu nhiều hơn, có lẽ cũng biết cháu có sở thích kỳ quái này…” Hoắc Tuân nói thẳng: “Nếu cháu muốn tra thì cũng được, nhưng động tĩnh phải nhỏ lại một chút, cho dù có tin tức gì cũng phải bàn bạc với ta trước. Hung thủ trong vụ án này còn chưa rõ, không thể liều lĩnh và trực tiếp giống như Tống gia lúc trước được.”