Cũng không biết thần y này có lợi hại như vậy hay không, lại cần bao nhiêu tiền mới cầu tới được? Thân thể cốt cách của Oanh cầm sư nhà nàng không tốt, nàng đã tìm đại phu khắp nơi nhưng cũng vô dụng. Nếu thần y này có thể làm được, nàng sẽ phải nghĩ biện pháp.
Tiêu Vân Chước nhìn chằm chằm một lúc rồi mới quay đầu rời đi.
Người vừa tới cửa Độ Linh Các, Tiêu Vân Chước lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Chỉ thấy Hoa cô nương dắt trong tay một con ngựa nhỏ màu đỏ đang đứng nhìn bên ngoài cửa hàng, thấy nàng trở về, ném dây cương cho thuộc hạ, sau đó lập tức tiến lên đón.
“Bánh bao nhỏ Tiêu gia?” Hoa Ỷ Phong gọi nàng một tiếng.
“Ta?” Bánh bao?
Hoa Ỷ Phong năm nay mười chín tuổi, trong số các tiểu cô nương chưa lập gia đình thì tuổi của nàng ấy đúng là lớn.
“Ngươi không quên ta là ai chứ?” Hoa Ỷ Phong đi tới, đi hai vòng quanh nàng, sau đó quan sát tỉ mỉ: “Trong cung, ta còn đứng ra nói đỡ cho ngươi, ngươi... cám ơn ta một tiếng, ta nghe một chút?”
“...” Trong mắt Tiêu Vân Chước hiện lên vài phần nghi hoặc, nhưng vẫn khách khí nói: “Cảm ơn?”
“Ngọt thì ngọt lắm, đáng tiếc giống như cái bánh bao nhỏ.” Hoa Ỷ Phong nhếch miệng cười cười, lại nói giống như rất quen thuộc: “Sau khi ta vào kinh đã nghe nói không ít chuyện về ngươi, còn tưởng rằng ngươi cũng giống như ta, bề ngoài cao lớn thô kệch, không nghĩ tới lại non nớt đến thế này, nhưng mà... Bề ngoài ngươi như vậy, chắc hẳn huynh trưởng của ngươi cũng sẽ rất đẹp. Mà nam nhân càng đẹp thì lại càng văn nhược, xem ra ta phải thất vọng rồi…”
Hoa Ỷ Phong quả thật rất kinh ngạc, dù sao Lục lão tướng quân đã khen huynh muội bọn họ lên tận trời rồi.
Nói Tiêu Văn Dũ văn võ song toàn, Tiêu gia cô nương dứt khoát quả quyết, nhưng nàng ấy nhìn qua... hiển nhiên không giống với Lục lão tướng quân nói nha!
“Đại ca ta bình thường, không so được với ta.” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật: “Ngươi có yêu cầu rất cao với dung mạo sao?”
“Chỉ cần có thể không ngốc, dù có xấu xí một chút ta cũng không ngại. Dung mạo phụ thân ta đã không ra gì rồi, ngươi nhìn ta xem, cũng không tính là mỹ nhân, chính mình không có, há có thể yêu cầu người khác có?” Hoa Ỷ Phong rất dứt khoá: “Bánh bao nhỏ, ngươi mời ta vào ngồi một chút đi, ta lại dò xét chút tin tức của ngươi.”
Tiêu Vân Chước khẽ gật đầu.
Cô nương Hoa gia, dung mạo cũng không xấu xí, chỉ là hành vi cử chỉ khác với nữ tử bình thường, cho nên có lẽ sẽ có người cảm thấy nàng ấy không đủ thanh nhã.
Nhìn bộ dáng Hoa cô nương dứt khoát trực tiếp như thế, nàng cũng có chút rối rắm.
Vì nhân duyên của đại ca nàng, nàng có phải cần ngụy trang một chút hay không? Nếu lỡ như bị Hoa cô nương này biết tính tình nàng cũng không tốt lắm, người này bởi vậy lại không nhìn trúng nhà nàng...
Trong lòng Tiêu Vân Chước thầm suy nghĩ, định yên lặng quan sát trước.
Hoa Ỷ Phong vào cửa, ngẩng đầu nhìn chung quanh nhưng không đụng chạm lung lung, lại nhanh chóng ngồi xuống.
Tiêu Vân Chước lấy hết những loại trà quý giá mà mình cất giữ ra. Đồ vật trong Độ Linh Các đều do chính nàng tích góp được, cho nên mặc dù có trà ngon, nàng cũng không thường xuyên uống, phần lớn là dùng để chiêu đãi quỷ hồn, bởi có mấy quỷ hồn kén chọn vô cùng.
Hoa Ỷ Phong nhấp một ngụm.
Đắng muốn chết.
“Bánh bao nhỏ, đại ca ngươi còn chưa đính hôn à?” Hoa Ỷ Phong hỏi thẳng.
Tiêu Vân Chước thành thành thật thật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy trong hậu viện của đại ca ngươi có di nương hay thông phòng gì không? Có mấy người, bọn họ dáng vẻ như thế nào?” Hoa Ỷ Phong lại hỏi, nhưng sau khi mở miệng, nàng ấy dường như cũng ý thức được lời nói của mình quá trực tiếp, sau đó có chút cứng đờ lấy từ trong ngực ra một cái khăn, nhẹ nhàng che chóp mũi: “Thật sự là mắc cỡ chết người...”
Phụ thân nàng ấy nói, nam nhân đều thích những nữ tử kiều mị hiểu chuyện. Loại nữ tử biết đánh người như nàng ấy, không có nam nhân nào thích cả, cho nên bảo nàng ấy cứ tùy tiện tìm nam nhân nghe lời để gả là được.
Nhưng nàng ấy chính là không phục, nàng ấy nhất định có thể lừa một lang quân như ý về nhà.